Chương 54: Trong Lòng Có Tảng Đá Lớn Đè Nặng (1)

"Đi ngang qua ngàn lần đừng bỏ qua."

Trống đồng vang leng keng, Phượng Tê Ngô bị tiếng la thu hút.

Nàng chen qua đám người đi tới đằng trước.

Chỉ thấy một tráng hán có râu quai nón đặt một tảng đá trước ngực nằm đó, một người đàn ông khác để trần cánh tay vạm vỡ cầm cái búa lớn ra sức hét lớn.

"Các vị hương thân phụ lão, có tiền cho tiền, không có tiền cho người."

Người xem náo nhiệt chụm đầu ghé tai bàn tán ầm ĩ.

"Đây là cái gì?"

"Không biết, chưa từng thấy."

"Cái này gọi là bổ đá trên ngực."

"Đá cũng có thể bổ ở trên ngực người à?"

"…"

Dĩ nhiên hai tráng hán cũng nghe thấy những lời này nên không khỏi cười gian.

"Các vị, đây là đá kim cương, chính là loại đá cứng nhất hiện nay, nếu không tin có thể đi lên kiểm tra.” Nam nhân để trần cánh tay nhìn chung quanh một vòng rồi vươn tay chỉ nam tử mặc đồ xanh đứng ở hàng sau.

"Ta thấy thân thể vị tiểu ca này cường tráng, nhất định là người tập võ, hay là đi lên thử xem."

Người nọ ưỡn ngực nghênh ngang đi lên, hoạt động gân cốt, đấm một phát vào đá kim cương, cục đá vẫn không nhúc nhích trong khi chính hắn đau đến nhảy lên.

"Còn ai muốn đi lên thử không?"

Một nam nhân thô to trong đám người nói: "Ta."

Đó là lão Lý cửa hàng đá, được gọi là người khỏe nhất Trấn Vô Ưu.

Lão Lý đi lên, phun một cục nước miếng vào tay, editorAnieNg, chà xát, ước chừng sức rồi đấm một phát vào đá kim cương, kết quả có thể nghĩ, đá kim cương vẫn không nhúc nhích mà tay lão Lý nhanh chóng sưng đỏ.



Mọi người xôn xao.

Ngay cả lão Lý cũng đập không vỡ thì chắc chắn là thật, mọi người rối rít ném mấy văn tiền vào trong mâm, muốn nhìn xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Nam nhân để trần cánh tay cười gian xảo, hắn nhấc cái búa lớn lên tính bổ lên người tráng hán kia.

Phượng Tê Ngô bị dọa sợ đến trốn sau lưng Tô Thanh Hàn, bịt chặt hai mắt của mình.

"Sư phụ, có xảy ra án mạng không?"

Tô Thanh Hàn khẽ cười: "Đừng sợ, mánh khoé lừa người của giang hồ mà thôi."

Giọng nói không nghiêng không lệch, hoàn toàn truyền vào tai nam nhân để trần cánh tay, hắn ta chậm rãi đặt cái búa xuống nhìn chằm chằm Tô Thanh Hàn với vẻ hung dữ: “Ý của vị công tử này là chúng ta là đồ lừa gạt?"

Mọi người xem náo nhiệt rối rít nhìn Tô Thanh Hàn, trong đám người có nữ tử kêu thành tiếng: "Thật đẹp."

Phượng Tê Ngô ngưỡng cằm lên, đương nhiên sư phụ ta đẹp rồi, e rằng trích tiên trên trời cũng không đẹp bằng sư phụ.

"Trong lòng tự biết." Một câu nói khiến hai người kia tức giận xanh cả mặt.

"Mới vừa rồi ta đã cho người thử, ý của công tử là hai người kia vô dụng sao?"

Một câu nói chỉ đầu mâu về phía Tô Thanh Hàn, đúng là tương đối cao minh.

Lão Lý không vui giơ nắm đấm sưng đỏ lên: "Không nói đâu xa, nói về sức lực thì ta được xưng là người đứng đầu Trấn Vô Ưu, e rằng không người dám xưng thứ hai."

Thôn dân nghe xong rối rít gật đầu.

"Hai huynh đệ chúng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, dựa vào bản lĩnh thật sự để kiếm cơm, nếu công tử không tin thì có thể nằm lên thử, chỉ là…"

Nam nhân kia quan sát Tô Thanh Hàn từ trên xuống dưới với vẻ cực kỳ bỉ ổi: "Với vẻ ngoài yếu đuối của công tử, nếu xảy ra điều gì không may thì chúng ta không chịu trách nhiệm."

Phượng Tê Ngô nghe vậy thì không vui, nàng ngăn ở trước mặt Tô Thanh Hàn: "Ai yếu đuối, sư phụ ta lợi hại lắm, hôm qua còn gϊếŧ hai con rắn lớn cỡ này."

Có lẽ nàng sợ bọn họ không biết con rắn kia lớn cỡ nào nên hai tay vạch trên không trung chọc cho mọi người ào ào cười to.

"Các ngươi cười cái gì? Điều ta nói là sự thật…"

"Cô nương, ngươi nhìn bên kia thử đi." Nam nhân cầm búa sắt vươn tay chỉ qua bên phải: "Nhìn thấy không? Bên kia có một trà lâu, nếu ngươi kể chuyện cổ tích thì tốt nhất là đi qua đó."



Phượng Tê Ngô còn muốn nói gì đó lại bị Tô Thanh Hàn ngăn lại.

"Vừa rồi ngươi chỉ gọi bọn họ thử tảng đá bên cạnh, d-truyen-com, tại sao không thử tảng đá trên người hắn?"

Nam nhân ngẩn ra: "Hai tảng đá đều giống nhau, thử cái nào có khác gì nhau?"

"Nếu không khác vì sao không thử xem?" Tô Thanh Hàn quay lưng lại nhẹ nhàng nói.

Có thôn dân tò mò nhanh chóng tiến lên đấm một phát, tảng đá trên người tráng hán nháy mắt hóa thành bụi, cảnh tượng lập tức trở nên hết sức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua.

"Quả nhiên là mánh khoé giang hồ lừa người" Phượng Tê Ngô khịt mũi coi thường, nói.

Tráng hán kia thấy đã bị lộ, hắn vội vàng đứng dậy nhanh chóng rút lui trước khi thôn dân kịp ném trứng thối, chỉ là lúc gần đi hắn nhìn chằm chằm Tô Thanh Hàn rồi nói một câu: "Sau này sẽ còn gặp lại."

Đám đông vốn náo nhiệt lập tức vắng vẻ, thôn dân rối rít giải tán, người ở đâu thì về nơi đó.

"Sao sư phụ biết tảng đá trên người hắn là giả?"

"Đoán."

Phượng Tê Ngô ngẩn người: "Sư phụ chỉ biết chọc con, người nói nhanh đi."

Tô Thanh Hàn mở to đôi mắt vô tội: "Thật sự là đoán, chỉ là chán quá nên trêu bọn họ, ai ngờ thật đúng là giả."

"..."

Vậy mà cũng được à?

Phượng Tê Ngô đứng tại chỗ hoang mang.

"Đi thôi, đến phía trước xem sao."

Những chuyện mới mẻ nhanh chóng chiếm lấy sự chú ý của Phượng Tê Ngô, nàng cũng không hỏi nhiều về chuyện vừa rồi nữa.

Nàng nhảy nhót tung tăng ở phía trước trông rất đáng yêu.

Đang ăn mứt quả đột nhiên dừng lại.