Chương 8

Sở Hình ngạc nhiên , khuôn mặt vặn vẹo mang vẻ tức giận lẫn lo lắng ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay cắn răng giọng trầm đến đáng sợ :" Tôi sẽ về ông không được làm hại đến cậu ấy ".Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười thản nhiên :" Được, ta chờ con ".

Tắt điện thoại ông bước ra khỏi thư phòng , tuổi tác đã trên bốn mươi nhưng con người ông vẫn trẻ , thân hình cao lớn khí chất của một alpha mạnh mẽ .

Vào phòng ngồi lên chiếc ghế ngoài bạn công cầm tấm ảnh của một cậu thanh niên xinh xắn nhìn vào đánh giá

:" Đây là con trai của em sao Châu Văn ".

Ông đặt bức ảnh xuống đưa mắt nhìn khu rừng ngoài biệt thự .

Không lâu sau , trong sân vườn tiếng động cơ vang tán loạn , ông mở mắt nhìn đứa con trai chưa bao giờ đặt chân vào nơi này đã về, ông đưa tay xoa huyệt thái dương rồi bước xuống lầu.

Sở Hình từ trong từ trong xe bước ra đống mạnh cửa xe vội vàng nóng lòng vào căn biệt thự.

Nhìn thấy người cha đi xuống anh lạnh lùng nói :" Tôi không đồng ý hôn nhân với nhà họ Trần".

Ông cười trừ ngồi vào ghế bắt chéo chân thản nhiên nói :" Được".

Sở Hình ngạc nhiên anh nói giọng nghi ngờ :" Ông đồng ý hủy bỏ ?".

Ông giọng điệu chắc chắn nói :" Ta đồng ý".

Ông lại nói tiếp :" Con có thể đưa cậu Châu Thanh về nhà ra mắt ta không ?".

Anh thở nhẹ vẫn còn lo lắng nhẹ giọng nói:" Được".

Bên này , Châu Thanh tiếp tục công việc làm bánh đột nhiên điện thoại bất ngờ đổ chuông , người gọi tới là bố của cậu.

Châu Thanh bắt máy _ Con chào bố _

Đầu giây bên kia giọng ấm áp nói _ Chào con_

_ Con khỏe chứ , cửa hàng ra sao rồi _

Châu Thanh đáp _ con khoẻ , cửa hàng vẫn bình thường_

Người bố thở một hơi bỏ đi nỗi lo lắng vui vẻ hỏi _cuối tuần con có thể về không?_

Châu Thanh _ Nếu có thể con sẽ về _

Người bố _ Được rồi, tạm biệt con , nhớ giữ gìn sức khỏe_

Châu Thanh _ tạm biệt , bố giữ gìn sức khỏe_

Tắt máy , Châu Thanh nhìn vào màn hình đen cười khổ , bố cậu tên Châu Văn là một beta , từ khi mẹ mất bố rất đau khổ nguyên nhân mất vẫn chưa rõ , nhưng từ khi đó bố con cậu luôn phải chuyển đi nhiều nơi để sống hỏi tại sao, bố luôn đáp " có một người đang tìm kiếm bố , chúng ta bắt buộc phải trốn ".

Nhìn vào đôi mắt cậu thấu hiểu được nỗi lo sợ của bố.

Đến nay cậu vẫn không biết người tìm kiếm ông là ai.

Thở dài , Châu Thanh nhìn cửa hàng trống vắng rồi quyết định đóng cửa .

Màn hình điện thoại lại sáng lên, Châu Thanh nhìn vào là tin nhắn của Sở Hình gửi đến.