Chương 11: Nội y tình thú con mèo

Editor: Cindy

Lương Mộng ở bên kia còn chưa chấm dứt quấy rầy Hoắc Liệt, liên tục gửi rất nhiều tin nhắn cho hắn, tựa như ném bom oanh tạc.

Hoắc Liệt chỉ liếc mắt nhìn qua loa nội dung cuộc trò chuyện, trong đó có một tin nhắn khiến cho hắn chú ý.

【 Lão đại, đây là vật quý giá cất giấu của cá nhân em, người bình thường em tuyệt đối không cho xem.】

Sau cùng còn có link của một địa chỉ trang Web.

Hoắc Liệt ấn một cái, theo link địa chỉ mở ra giao diện trang Web, thu hút ánh mắt hắn là bức ảnh khiêu da^ʍ của một người phụ nữ gợi cảm...

Người phụ nữ trong ảnh để lộ da thịt 90%, trên người mặc một bộ nội y tình thú con mèo sít chặt, đầu cài tai mèo màu đen, cổ đeo chiếc vòng lục lạc màu vàng, mặc áo kiểu dáng Bikini, vừa chật vừa nhỏ, có một loại ảo tưởng rằng đầṳ ѵú sẽ không cẩn thận bị lộ ra.

Người phụ nữ bày ra tư thế vểnh mông, trong nháy mắt để cho mọi người nhìn thấy cặp mông căng tròn, ngoài ra còn có một cái đuôi mèo được cắm thật sâu bên trong cúc huyệt.

Trang phục toàn thân một màu đen thui, chỉ có đuôi mèo màu trắng, ngắn ngủn một đoạn, lông xù xù, ở giữa sự diễm tình lại có thêm một tia thanh thuần.

Hai chân đeo một đôi tất lưới màu đen, cho dù uốn gối quỳ, cũng có thể nhìn ra được đôi chân vô cùng thon dài, phối hợp với động tác đôi tay nắm thành quả đấm để ở hai bên gò má, thật giống một con mèo.

Hoắc Liệt nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại di động, lập tức thất thần, ngay cả âm thanh trận thi đấu bóng đá trong TV truyền đến cũng vào tai này ra tai kia.

Hắn rõ ràng nhìn chằm chằm, nhưng không thấy rõ mặt người phụ nữ trong ảnh, trước mắt trôi lơ lửng gương mặt xinh đẹp và thanh tú của Khúc Tâm Nhu, bị ý thức của hắn mang nhập vào trong đó...

Rồi lại ghét bỏ người phụ nữ trong ảnh ngực không lớn bằng Khúc Tâm Nhu, thịt vυ" cũng không mềm mại co dãn như Khúc Tâm Nhu, da thịt thì không được nhẵn nhụi như Khúc Tâm Nhu, dù sao từ đầu đến chân chỗ nào cũng kém hơn mèo nhà hắn.

Đến cuối cùng Hoắc Liệt nhịn không được suy nghĩ, nếu Khúc Tâm Nhu mặc bộ nội y tình thú con mèo này, khẳng định so với người phụ nữ trong ảnh đẹp hơn gấp trăm lần.

Mọi thứ bắt đầu như thế này, ý nghĩ da^ʍ tà phía sau càng thêm cuồn cuộn như hồng thủy, ngăn chặn cũng không cản được.

Thời điểm chân mèo bước đi thì cặp mông đung đưa trái phải...

Đuôi mèo được sinh ra từ phía trong cánh mông căng tròn, ngắn ngủn một đoạn, lông thì xù xù, cám dỗ người ta muốn bóp một cái...

Đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn chăm chú, nhẹ nhàng mềm mại kêu một tiếng 'Meo'...

Khúc Tâm Nhu dùng thanh âm đơn thuần dịu dàng kêu lên, nhất định... Mê hoặc lòng người.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy, côn ŧᏂịŧ hắn đã cứng rắn chảy ra chút nước, một chút đều không giống với bộ dạng mới vừa phát tiết trước đấy không lâu.

Hoắc Liệt hoàn toàn đắm chìm trong thế giới suy nghĩ da^ʍ tà màu hồng phấn, thậm chí sơ ý xem nhẹ tình huống xung quanh mình, Khúc Tâm Nhu mở mắt ra lúc nào, lúc nào thì đến gần bên cạnh hắn, hết thảy chưa từng chú ý tới.

Hắn thất thần, cô thì lặng yên không một tiếng động, lặng lẽ nhìn Hoắc Liệt có chút kỳ quái.

Đến cuối cùng, thậm chí do Khúc Tâm Nhu mở đầu nhắc nhở người đàn ông đang không thể tự kiềm chế.

Cô nói: "Em mệt nhọc."

Hoắc Liệt đột nhiên ngước mắt, gương mặt tinh xảo trong tâm trí hắn hoàn toàn trùng khớp với Khúc Tâm Nhu trước mặt, dọa hắn mãnh liệt giật mình, dường như những suy nghĩ bỉ ổi trong đáy lòng đã bị cô biết.

Hắn càng chột dạ, càng muốn che giấu.

"Em tỉnh dậy khi nào? Dựa vào anh gần như vậy làm gì?"

"Em mệt nhọc." Sắc mặt Khúc Tâm Nhu bình tĩnh lặp lại lời vừa mới nói một lần nữa, ánh mắt bị Hoắc Liệt hình dùng thành 'Mê hoặc lòng người' hơi rũ xuống, hỏi: "Anh thích như vậy?"

Hoắc Liệt bị cô hỏi như thế, mới phản ứng được khoảng cách giữa hắn và Khúc Tâm Nhu, có thể nhìn thấy rõ ràng màn hình điện thoại di động của hắn, đương nhiên cũng thấy được tấm ảnh người phụ nữ mặc bộ đồ nội y tình thú con mèo.

Hắn vội vàng tắt màn hình điện thoại: "Chuyện của anh, em bớt can thiệp vào, mệt nhọc thì đi ngủ."

"Anh thích. Bởi vì phía dưới anh cứng rắn."

Khúc tâm Nhu đem hết thảy những gì cô nhìn thấy, nói hết ra.

Hoắc Liệt đang đứng dậy, động tác nhất thời nhanh hơn, chân dài bước đi, sải bước về phía phòng ngủ.

Khúc Tâm Nhu đi theo phía sau hắn, cau mày nghĩ nghĩ, nghiêm túc lại khó hiểu tiếp tục hỏi hắn: "Đó là quần áo cho mèo mặc sao?"

"Cái gì mèo không mèo. Được rồi, đã khuya, mệt nhọc thì đi ngủ." Hoắc Liệt trốn tránh vấn đề này, mở cửa phòng, thúc giục Khúc Tâm Nhu đi vào.

Hậu di chứng sau tổn thương của Khúc Tâm Nhu bao gồm sợ tối, mỗi ngày đều cần Hoắc Liệt bật đèn giúp cô.

Ước chừng thật sự mệt nhọc, Khúc Tâm Nhu so với ngày thường ngoan ngoãn hơn, rập khuôn làm theo lời nói của Hoắc Liệt.

Cô nằm trên giường, kéo chăn phủ đến tận cằm, ánh mắt nhìn phía trên tủ ở đầu giường, yêu cầu với Hoắc Liệt: "Còn muốn cái đó."

Hoắc Liệt bẹp bẹp miệng, vẻ mặt đầy sự không cam lòng, nhưng vẫn đưa đồ vật trên tủ ở đầu giường cho cô —— đó là áo khoác dơ ngày đó của Hoắc Liệt.

Khúc Tâm Nhu luôn muốn ôm nó mới bằng lòng ngoan ngoãn ngủ, Hoắc Liệt cảm thấy bẩn, không chịu để cho cô ôm, Khúc Tâm Nhu thiếu chút nữa bởi vì chuyện này giương móng vuốt với hắn.

Cũng may sau đó cả hai người đều nhường nhịn một bước, Hoắc Liệt mang áo khoác đi giặt phơi khô sạch sẽ, Khúc Tâm Nhu thì như cũ giống như trẻ sơ sinh không muốn rời xa sữa mẹ vậy.

Khi đầu ngón tay sờ được xúc cảm quen thuộc, Khúc Tâm Nhu hơi khép mắt, không kìm lòng nổi nở nụ cười, khóe môi mềm mại khẽ nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.

Trái tim Hoắc Liệt, bởi vì nụ cười này, nhẹ nhàng bị cào một chút.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~