Ban đêm.
Công quán Hoàng gia.
"Cô Khương, cô Khương, cậu Ôn thật sự không có ở đây!"
"Cô Khương, cô đừng vào, cô Khương!
“Này, cô Khương!"
Trên hành lang của khách sạn, đám người xoay quanh một cô gái trẻ, cố gắng ngăn cản cô đi tới.
Vẻ mặt Khương Tửu vô cảm, không thèm nhìn xung quanh, cứ thế bước thẳng về phía trước.
Hơn chục nhân viên bảo vệ cũng không thể ngăn cản được cô đi vào trong.
"Ầm!"
Cửa phòng riêng bị một cước đá văng, ánh đèn sáng chói bên trong chiếu vào người cô gái đứng ở cửa, quản lý khách sạn mặt mày ủ rũ đứng ở cửa, khuôn mặt nhăn như dưa chuột ướp muối.
Ông ta đã làm việc hơn mười năm, tuổi già khó giữ, không chừng tối nay ông ta sẽ bị sa thải.
Ở cửa, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Bên trong phòng riêng, tất cả mọi người đều yên tĩnh.
Những cô gái đang cầm micro đứng trước TV hát nhìn người phụ nữ xinh đẹp mang đôi bốt cao đứng ở cửa, trong mắt đầy ngạc nhiên và nghi hoặc.
Cô ấy là ai?
Cô......
Sao cô ấy dám?!!
Mắt Khương Tửu nhìn thẳng, hai chân dài mảnh khảnh bước vào từ cửa, đến thẳng ghế sofa ở giữa phòng riêng , hai tay vòng ngực, hất cằm lên với người phụ nữ ngồi bên cạnh Ôn Tây Lễ: "Tránh ra."
Thái độ đó đúng là kiêu ngạo, vênh váo.
Ôn Tây Lễ dựa lưng vào ghế sofa, vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhìn người phụ nữ đi đến trước mặt mà biểu cảm trên mặt không chút thay đổi nào.
Anh muốn xem cô còn có thể làm gì nữa.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Ôn Tây Lễ, vô thức liếc nhìn người đàn ông một cái, thấy biểu cảm của đối phương kể từ khi người phụ nữ này bước vào không thay đổi nhiều, trong lòng ít nhiều cũng đã nắm chắc, cô ta mỉm cười ôm lấy cánh tay Ôn Tây Lễ, khıêυ khí©h nhìn Khương Tửu: "Cô là ai, vừa đến đã gọi tôi tránh ra, Hoàng Gia này cô mở...A!”
Một cốc nước lạnh dội lên mặt người phụ nữ, người phụ nữ sợ hãi hét lên, nhìn Khương Tửu lạnh lùng híp mắt ở trước mặt, đột nhiên cô ta cảm thấy sợ hãi, không dám nói gì thêm, lập tức đứng dậy tránh chỗ.
Khương Tửu đi tới, ngồi bên cạnh Ôn Tây Lễ, vắt chéo chân, châm một điếu thuốc rồi ném hộp thuốc lên bàn trà trước mặt: "Thuốc của anh."
Ánh mắt người đàn ông rơi vào hộp thuốc mình thường uống, một chút lạnh lẽo lướt qua đôi mắt đen láy của anh, hỏi: "Cô dám đến nhà tôi à?"
Như thể cảm nhận được giọng điệu không vui của anh, Khương Tửu nhíu lông mày mảnh khảnh, quay đầu lại, phun khói về phía anh, một tay chống mặt cười khıêυ khí©h: "Nghe anh nói gì kìa. Anh sẽ phải cưới tôi thì nhà anh hay nhà tôi có khác gì nhau chứ?”
Trong khói thuốc lượn lờ, Ôn Tây Lễ nheo mắt lại, đánh giá gương mặt của người phụ nữ trước mặt.
Nói chuyện bằng lương tâm, Khương Tửu không xấu, thậm chí còn vô cùng đẹp.
Xinh đẹp gần giống như yêu tinh.
Cho dù là độ cong gợi cảm tự nhiên ở khóe mắt cô, hay đôi môi đỏ mọng dường như luôn mỉm cười nhưng không cười. Nếu không phải vì mối quan hệ của anh với cô, có thể sẽ bình tĩnh lại tâm tình thưởng thức vẻ đẹp này.
Chỉ tiếc-
Anh vươn tay nắm cằm cô, để sát vào mặt cô: "Khương Tửu, có thể cả ngày đừng khiến người ta chán ghét được không?"
"Có thể có chút mặt mũi được không?" Giọng anh lạnh lùng, nhưng lời nói lại rất thật: "Tôi thấy cô là chỉ muốn nôn, cả ngày đừng xuất hiện trước mặt tôi có được không?”
"Tôi sẽ không thích cô, cũng sẽ không gả cho cô, nói thật với cô, cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này chết sạch, cô cũng sẽ không bao giờ lọt vào mắt tôi đâu."
......
Từng chữ từng câu, giống như khinh thường, còn không chút che giấu sự chán ghét.
Trong phòng riêng im lặng, không ai dám phát ra tiếng.
Nghe những lời này, ít nhiều cũng có chút thương hại cô gái này.
Khương Tửu chậm rãi thu hồi lại nụ cười, vô cảm nhìn khuôn mặt đẹp trai cao quý trước mặt, còn có ánh mắt cay nghiệt của anh.
Cô cảm thấy rất thú vị.
"Khương Tửu, có thể cả ngày đừng khiến người ta chán ghét được không?"
[Tửu Tửu, anh thích em.]
"Có thể có chút mặt mũi được không? Tôi thấy cô là chỉ muốn nôn, cả ngày đừng xuất hiện trước mặt tôi có được không?”
[Tửu Tửu, anh sẽ trở lại.]
"Tôi sẽ không thích cô, cũng sẽ không gả cho cô, nói thật với cô, cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này chết sạch, cô cũng sẽ không bao giờ lọt vào mắt tôi đâu."
[Tửu Tửu, em nhớ chờ anh. Anh sẽ không bỏ lại em một mình.]
......
Cô đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, lấy thuốc trên bàn trà, đổ hết vào lòng bàn tay, ngay trước mặt mọi người, nhét vào trong miệng Ôn Tây Lễ.
"Tôi cho anh uống nhiều thuốc để bớt ngu lại!"