Chương 2.1: Giữa các vì sao

Hiện tại là năm thứ 222 của không gian giữa các vì sao, cũng chính là năm thứ 222 kể từ khi nhân loại bắt đầu mở ra kỷ nguyên giữa các vì sao.

Đây chính là thời đại điên rồ nhất.

Dường như nhân loại đã có khả năng kéo dài lãnh thổ ra vô tận, bọn họ chiếm lĩnh hết hành tinh này đến hành tinh khác, nhưng lại không có đủ người đến mở rộng đất đai để cai trị, chính vì vậy mới xuất hiện lý thuyết “Lợi dụng phế thải.”

Nếu môi trường tốt thì trực tiếp ở lại, nếu môi trường không tốt thì có thể cải thiện lại một chút, sau đó đưa các tội nhân đến đây để cải tạo sinh sống.

Kiêm Hà chính là một cư dân trên hành tinh có “Môi trường không tốt lắm.”

Hành tinh này có tên là Rose D-76.

Cô không nhớ rõ cha mẹ mình là ai, bởi vì trên hành tinh “không mấy thân thiện” này nơi đâu cũng thấy chất phóng xạ có hại, mỗi lần có đội ngũ ra ngoài “khai hoang”, luôn có những người không bao giờ quay trở lại được nữa. Có lẽ, cha mẹ của cô chính là mấy người xui xẻo đó.

Ai biết được.

Trên hành tinh này tràn ngập sự chết chóc, chỉ có những người ở trong ống dẫn thuỷ tinh hợp kim như bọn họ mới an toàn.

Ống dẫn thô to này có đường kính dài năm mét, màu chủ đạo là xanh lục, chỉ có những khu vực đặc biệt thì mới có màu khác. Ví dụ như phòng ý tế là màu trắng, viện phúc lợi có màu xanh lam, hay những lối đi trên vùng đất hoang có màu đỏ.

Vào ban ngày, ống dẫn sẽ mở tấm che nắng để lộ ra vùng đất hoang màu cam ở bên ngoài, cùng với lớp bụi bẩn màu xám xịt bám trên thành ống. Vào ban đêm, ống dẫn sẽ thả tấm che xuống để tạo cảm giác giống như ban đêm. Ở chỗ này lúc nào cũng có mùi hương giống như cái gì đó bị thối rữa, không biết có phải mùi của thứ gì đó bị hư hay không mà vẫn không có ai chịu đến để xử lý.

Ở một góc trong chiếc ống dẫn to lớn này, có một viện phúc lợi. Cô lớn lên ở đây, chỗ này cũng có rất nhiều đứa trẻ có hoàn cảnh giống cô.

Nhưng nếu mọi người có thể sống tốt ở trong cái ống dẫn này thì đã không có người muốn đi khai hoang.

Khai hoang sẽ mang lại rất nhiều lợi ích, mọi người mới có thể quay trở lại.

Lợi ích này chính là máy thở.

Không phải lúc nào trong ống dẫn này cũng có oxy, sự xuất hiện của oxy căn cứ vào thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mỗi người, nó chỉ cung cấp mười sáu giờ làm việc vào ban ngày, còn tám giờ vào ban đên không thuộc phạm vị cung cấp công cộng. Mỗi khi đèn tắt, tất cả các ống dẫn đều bị đóng lại, lúc đó oxy ở trong ống dẫn đều bị rút hết ra ngoài.

Lúc này, rất cần đến máy thở.

Máy thở có hình dạng giống như một con nhộng, được bao bọc kín mít, nghe nói còn cứng hơn cả thuỷ tinh hợp kim. Nó sẽ cung cấp lượng oxy cần thiết cho giấc ngủ 8 tiếng vào ban đê, nhưng không phải ai cũng có đủ điều kiện để dùng thứ này.

Các giáo viên của viện phúc lợi luôn luôn nhắc nhở bọn họ rằng, chờ đến khi bọn họ đủ mười sáu tuổi, bọn họ sẽ phải rời khỏi viện phúc lợi. Nếu không có máy thở do viện phúc lợi đặc biệt cấp, bọn họ sẽ phải gia nhập đội khai hoang, lúc đó mới có quyền sử dụng máy thở công cộng.

Nói là khai hoang, nhưng thật ra là tìm kiếm.

Những người đi khai hoang sẽ mặc quần áo bảo hộ, mang theo bình oxy nén và máy dò, trên lưng đeo ba lô đựng lương khô và nhiều vật dụng sinh tồn khác. Bọn họ sẽ đi tìm kiếm những nguồn năng lượng không xác định hoặc bất kỳ thứ gì khả nghi, trong khoảng thời gian là một tháng

Sau mười tuổi, viện phúc lợi sẽ đưa chúng đi “trải nghiệm” không gian bên ngoài ống dẫn vào một thời gian cố định nào đó, đây cũng được xem như làm quen với môi trường cần được khai hoang trước. Năm nay Kiêm Hà đã mười năm tuổi, cô đã đến đó hơn chục lần, mỗi lần đều kiên trì không nổi ba ngày, cô đã bị giáo viên đưa về sớm nhất.

Thể lực của cô thật sự rất kém, thậm chí l các chỉ tiêu cơ bản do viện phúc lợi quy định như… Đứng lên ngồi xuống 200 cái, gập bụng 100 cái, hít đất 50 cái và lên xà 25 cái, cô cũng không thể hoàn thành được. Nhưng khi đi khai hoang thì phải mang theo rất nhiều thứ, tương đương với sức nặng là gần một trăm cân, mỗi ngày đi bộ hơn mười giờ, vậy nên yêu cầu về thể lực rất cao, còn phải duy trì tốc độ di chuyển ở trong cơn bão lớn, thậm chí nhìn bản đồ để xác định phương hướng!

Kiêm Hà là một người mù đường! Cô không thể!

Cô vẫn luôn chờ đợi một phép màu sẽ đến với minh.

Ở trong viện phúc lợi vẫn truyền tai nhau một câu nói: Nếu bạn muốn rời khỏi hành tinh này, bạn phải thức tỉnh để trở thành một lính gác dẫn đường, hoặc bạn sẽ được người lái phi thuyền để ý sau đó mang đi.

Lính gác dẫn đường là một trong những kiểu người được nhân loại phát hiện và phân hoá trước khi bắt đầu kỷ nguyên giữa các vì sao.

Do bản chất khác nhau, nên lính gác dẫn đường được chia thành hai loại. Siêu năng lực tác chiến mạnh mẽ của lính gác có thể mở rộng biên giới của đất nước, giống như một thanh kiếm vô cùng sắc bén; siêu năng lực của lính dẫn đường có thể chỉ huy làm giảm binh lực tiêu hao, hơn nữa còn có thể an ủi đám lính gác hung bạo, giống như vỏ kiếm để bảo vệ lính gác và toàn bộ nhân loại.

Kiêm Hà cảm thấy bọn họ rất rất tuyệt vời.

Nếu cô là một trong số những người bọn họ, có lẽ cô sẽ không bao giờ phải lo lắng mình sẽ chết bất cứ lúc nào.

Còn phi thuyền dùng để khuân vác những vật tư và áp giải “cư dân mới.”

Cứ đến ngày này, các giáo viên của viện phúc lợi sẽ mang quần áo mà bọn trẻ thường hay mặc đi giặt sạch sẽ thơm tho, sau đó lại thay vào cho chúng, giáo viên còn đưa cho bọn chúng một thứ gì đó màu đỏ hoặc màu xanh lá cây, cuối cùng dắt bọn chúng đi tiếp đón phi thuyền.

Trong số những đứa trẻ ở viện phúc lợi, có vài đứa đã bị mang đi, tất cả bọn chúng đều rất đẹp, cuối cùng cũng chẳng bao giờ quay lại nữa.

Chắc hẳn mấy đứa trẻ đó đã được đưa ra thế giới bên ngoài, Kiêm Hà nghĩ vậy.

Cô cũng rất muốn thoát ra để ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Đó không phải một lớp tro bụi xám xịt bám đầy trên vách tường của ống dẫn, cũng chẳng phải mảnh đất hoang màu cam mà bọn họ thường hay thấy, mà là thế giới sống động và đầy màu sắc giống hệt ở trong sách, ở trên màn hình điện tử.

Chính vì vậy nên, cô vẫn luôn hy vọng rằng mình cũng sẽ bị phi thuyền đưa đi.

Ở một độ tuổi rất phi thực tế như vậy, thậm chí Kiêm Hà còn nghĩ rằng mình thật sự là một cô công chúa!

Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Khác xa kiểu người ăn no chờ chết như Kiêm Hà, Dật Phương vẫn luôn kiên trì rèn luyện, tích cực muốn tham gia đội khai hoang, hắn cũng rất mong chờ tuổi mười sáu của mình.

Dật Phương là trúc mã của cô.

Kiêm Hà tỏ ra hiểu biết. Dật Phương siêu mạnh, hắn có thể hoàn thành năm tổ chỉ tiêu cơ bản, hơn nữa còn là người khai hoang được các giáo viên trong viện phúc lợi coi trọng. Nếu Dật Phương mà đi khai hoang, cho dù toàn bộ những người ở trong đội có bỏ mạng, mình Dật Phương không chết đi chăng nữa thì Kiêm Hà vẫn không cảm thấy nghi ngờ gì cả.

Dật Phương rất đặc biệt.

Còn cô…