Cố Hiên ngạc nhiên mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn có biết, hắn vừa làm cái gì không? Ở trong nhà của mẹ cô, lại dám dắt người phụ nữ khác về nhà làm việc đó? Hắn không cảm thấy có lỗi với mẹ cô sao?
Làm việc đó ngay trong căn nhà của mẹ cô, nếu mẹ cô biết, hẳn là sẽ rất đau lòng. Dù mẹ cô thường xuyên thay đổi bạn trai, nhưng cô biết, ở trong giai đoạn đầu, mẹ cô đều đối xử với họ rất thật lòng, có thể nói là đào tim đào phổi cho họ. Người đàn ông này, mới quen mẹ cô được mấy ngày, vừa xa mẹ cô được 2 hôm, đã làm trò đồϊ ҍạϊ này.
Đôi môi cố Hiên run lên, cô và mẹ sống nương tựa vào nhau, dù mẹ cô hay làm một chút việc hoang đường, nhưng hai mẹ con cô yêu thương nhau, đó là điều không bao giờ có thể phủ nhận, cô cũng lo lắng mẹ phải chịu tổn thương. Sau khi sự ngạc nhiên, kinh sợ ban đầu qua đi, Cố Hiên lại ẩn ẩn nổi giận, người đàn ông khốn kiếp này dám phản bội mẹ cô trắng trợn như vậy.
“Sao ba lại có thể làm như vậy?” Đôi mắt Cố Hiên long lên, trừng Trịnh Trí.
“Sao ba có thể phản bội mẹ con, hai người vừa mới quen nhau.” Cô lên giọng chất vấn, bởi vì tức giận, giọng nói còn hơi mang theo chút run rẩy.
Trịnh Trí vừa khoác chiếc áo sơ mi trắng lên người, chưa kịp cài cúc, nghe Cố Hiên chất vấn như vậy, hắn liền thấy thật phiền, còn có chút bực bội.
“Tại sao con về sớm như vậy?”
“Cái gì?” Cố Hiên không hiểu ra sao, sau đó mới sực nhớ ra, hôm qua cô bảo hắn hôm nay 6 giờ tối cô mới về đến nhà. Hóa ra, hắn là nghĩ cô sẽ về muộn, định nhân lúc cô không ở nhà làm chuyện đó. Không ngờ lịch học của cô thay đổi, nên về sớm, bắt được chuyện xấu xa mà hắn làm.
Hắn làm chuyện xấu lại không có chút sợ hãi khi bị phát hiện, trái lại còn quay ra chất vấn cô?
Hỏa khí của cô càng lên cao hơn, cô tức giận chất vấn: “Con về sớm thì sao? Nhờ đó mới bắt được chuyện xấu mà ba làm.”
“Chuyện xấu? Chuyện gì xấu?” Trịnh Trí giống như bị chọc giận, hắn quay người, chiếc áo sơ mi trắng chưa kịp cài cúc bay lên một chút, lộ ra l*иg ngực rắn chắc, cơ bụng chập trùng. Đôi mắt hắn thâm thúy, sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm Cố Hiên, đôi chân thon dài dạo bước tới gần cô.
Cố Hiên bị hắn nhìn cho hoảng sợ, nhưng vẫn cố chống lại: “Chuyện ba nɠɵạı ŧìиɧ, với cô gái vừa rồi! Chẳng nhẽ ba không cảm thấy có lỗi với mẹ con sao?”
“Nɠɵạı ŧìиɧ?” Trịnh Trí nhếch miệng, trên khuôn mặt điểm trai ánh lên vẻ châm chọc, “Có lỗi? Tại sao?”
Vừa nói, hắn vừa tiến đến ghé sát vào người cô, Cố Hiên theo bản năng lùi lại phía sau. Cô lùi một bước, hắn lại tiến một bước, duy trì tư thế áp sát cô.
Cô Hiên tiếp tục lùi lại, đến khi lưng cô chạm vào cánh cửa vừa cứng vừa lạnh, hết cả đường lui, cô đành cúi đầu xuống, hoảng sợ không dám nhìn vào mặt Trịnh Trí nữa, lắp bắp: “Ba…ba định làm gì?”
“Ba định làm gì? Con nói xem?” Trịnh Trí khẽ cười, trong nụ cười có chút trêu chọc, lại có chút lạnh lùng, hắn cúi sát đầu xuống bên cạnh tai cô, “Ba đã hai ngày chưa được giải phóng năng lượng trong cơ thể, rất khó chịu, vừa mới định hoạt động một chút để giải tỏa, con lại về phá ngang chuyện tốt của ba. Con bảo ba bây giờ nên làm gì?” Hắn nói, hơi thở nóng rực phả vào bên tai Cố Hiên.
Cô vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, hắn nói cái gì? Giải tỏa cái gì? Lại nên làm cái gì?
Không phải hắn định….
Cố Hiên sợ hãi, giơ tay lên, định đẩy hắn ra, nhưng cơ thể hắn cứng như sắt thép, cô dùng sức, lại như ấn vào bờ tường, không thể làm cho hắn dịch chuyển nổi dù chỉ một bước chân.