Quyển 1 - Chương 38

Đã dùng xong cơm nhưng vẫn chẳng ai bàn tới chuyện làm ăn, đám người

làm thì cặm cụi thu dọn. Ngân Xuyên đưa khách khứa đi tham quan từng

tầng của căn biệt thự. Bên ngoài trông vào thì nghĩ đây là một dinh thự ba

tầng, nào ngờ thực chất nó lại có đến bốn tầng, tầng hai và tầng ba xây cất

rất vuông vức, rất thông thoáng và tràn ngập ánh sáng, được bố trí làm

phòng ngủ. Thảm, ga trải giường và bàn ghế sạch sẽ không vương hạt bụi.

Tầng ba có ban công, đối lập hẳn với vẻ nặng nề bên ngoài, lan can ban

công rất tinh tế, được bao lấy bởi những bông hoa chạm đá, làm tôn lên

bóng cây xanh rì và những đóa mộc lan đẹp không tỳ vết, nhìn từ cổng vòm

trông nơi này hệt như một bức tranh màu nước. Nơi đây kín đáo, lành lạnh,

bức tường ngoài dày dặn đã cản hết hơi nóng và tiếng ồn bên ngoài, ván ốp

tường sẫm màu khiến phòng ốc càng thêm tĩnh mịch, tầng cành lá xanh ngát

ló vào phòng ngó nghiêng, mọi người không nói chuyện nữa mà dần lặng

đi.

Ngũ Tín Thần ngáp dài, ông chống cây gậy gỗ nho già ngồi xuống chiếc

giường mềm mại trong phòng ngủ tầng ba, cất giọng mệt mỏi: “Cháu Cảnh

Sâm, bác có tuổi rồi, bác mượn căn phòng này ngủ trưa một giấc nhé.”

Ngân Xuyên vội bảo: “Cháu sơ suất quá, chắc các chú các bác đều mệt rồi

ạ? Phòng ốc trong này mới được thu xếp lúc sáng sớm hôm nay, ga và đệm

đều mới tinh, được chuẩn bị sẵn cho các chú các bác nghỉ trưa đó ạ.” Nói

rồi anh đưa mọi người tới mấy căn phòng khách.

Ngũ Tín Thần khoát tay cười bảo: “Thôi thôi, được ở đây một buổi trưa là

mấy ông già quen mệt nhọc như bọn bác đã mãn nguyện lắm rồi. Nhân hôm

nay có Tử Chiêu ở đây chúng ta hãy tranh thủ nói chuyện luôn đi, lát nữa

mọi người cứ ai về nhà nấy, ai lo việc nấy.”

Ở đây Ngũ Tín Thần có tuổi nghề lớn nhất, ông vừa cất lời mọi người đã

cùng tìm chỗ trong phòng để ngồi xuống, Tử Chiêu sực tỉnh, cậu biết khâu

quan trọng nhất của bữa cơm lần này đã tới rồi.

Ngân Xuyên cười: “Theo lý mà nói có bác Mạnh Đạo Quần ở đây bàn

chuyện là tốt nhất, nhưng bác Mạnh lại để Tử Chiêu đến thay, vậy nên có

Tử Chiêu tham gia là ổn rồi.”

Tử Chiêu vội bảo: “Vốn em không biết hôm nay chúng ta lại bàn đến

chuyện làm ăn, cha không dặn dò gì em hết, chỉ bảo các tiền bối muốn mời

cơm, thành ý khó chối từ nên mới để em đi thay. Nếu biết hôm nay gặp mặt

bàn chuyện kinh doanh thì có đánh chết em cũng chẳng dám đi. Hay anh

Phan cứ đợi một lát, để em gọi điện cho cha, mời cha em tới bằng được.

Thật sự là em chẳng biết gì về kinh doanh, e là nghe lại hiểu nhầm ý,

chuyển sai lời cho cha, như vậy chỉ tổ hỏng mất chuyện lớn.”

Ngân Xuyên cười nói: “Giờ đang là giữa trưa, việc gì phải làm khổ bác

Mạnh, bắt bác lặn lội tới đây.”

Ngũ Tín Thần bảo: “Tử Chiêu, cháu cứ nghe thôi là được.”

Ngũ Tín Thần đã nói vậy, Tử Chiêu cũng chẳng trốn tránh nổi, nhưng cậu

biết có lẽ cha đã ngờ tới chuyện này nên mới để cậu ra mặt thay.

Ngân Xuyên nói: “Bến tàu khu vực nước sâu của Hán Khẩu nằm trong tay

một số các hiệu buôn Tây như Di Hòa của bác Ngũ, Thái Cổ của bác Hứa.

Đại Quân nhà họ Mạnh cũng như Công ty Luân thuyền Chiêu thương cục là

hai con rồng lớn của bến tàu khu vực nước sâu; mà khu vực ven sông kéo

dài từ đường Hoàng Hưng và Tô giới Nga là lãnh địa của Thuyền buôn

Osaka Nhật Bản và Tàu Tân Hóa vốn Nga; bờ sông Cát Lâm và Lục Hợp

cũng do người Nhật Bản cai quản, nhưng giờ đã có vài công ty tàu thủy

Trung Quốc xuất hiện như hãng tàu buôn Ninh Thiệu, Tam Bắc và Công ty

Dân Sinh mới phất lên. Khu vực cảng quốc tế là Hán Khẩu đã được thông

thẳng tới Đức, Hà Lan, Pháp, Ý, Ai Cập từ thời Tiền Thanh, người dân toàn

thế giới đều có thể chuyên chở kiếm lợi ở Hán Khẩu. Hiệu buôn Di Hòa lâu

đời, Luân thuyền Chiêu thương cục và cả Đại Quân đều không thể một

mình nuốt gọn bát cơm chuyên chở đường thủy này được.”

Mọi người gật đầu tán đồng.

Thấy Tử Chiêu im lặng, Ngân Xuyên đưa mắt nhìn cậu, ôn hòa cất lời:

“Chuyện làm ăn càng lúc càng khó khăn, những thế lực lớn phải liên thủ

với nhau mới đạt được mối lợi tối đa. Trong những công ty tàu thủy tư nhân

lớn tại Hán Khẩu thì Đại Quân là mạnh nhất. Trước đó Hiệu buôn Phổ Huệ

từng hợp tác rất thuận lợi với Đại Quân, trụ sở chính London từng gửi vô số

bức điện khẩn dặn dòn bọn anh phải trân trọng đối tác làm ăn là Đại Quân,

vậy nên Phổ Huệ muốn thông báo với Đại Quân chuyện các hiệu buôn vốn

Anh định liên kết giảm giá hàng trước tiên, rất mong Đại Quân có thể làm

tấm gương sáng với tư cách một vị tiền bối trong ngành chuyên chở đường

biển Trung Quốc để hạ bớt chi phí vận chuyển.”

Tử Chiêu ngơ ngác nói: “Em không hiểu lắm.”

Ngân Xuyên biết cậu giả ngốc, bèn nghiêm túc nói: “Thật ra cũng không

phải giảm giá tất cả các tuyến đường, Đại Quân có nguồn vốn hùng hậu,

kiếm bớt đi chút đỉnh trong một khoảng thời gian ngắn cũng chẳng phải vấn

đề gì to tát. Thứ chúng ta mưu cầu chính là sự phát triển lâu dài. Người anh

em Tử Chiêu, thời gian trôi nhanh lắm, không trễ nải được đâu.”

Nói rồi anh mỉm cười, Tử Chiêu đâm phiền não vì nụ cười của anh, cậu

thầm nghĩ: Ai là người anh em của anh.

Tài xế khởi động xe, hai chàng trai đưa mắt nhìn các vị khách rời đi trước.

Tử Chiêu đưa tấm thẻ rượu Cảnh Ninh bỏ lại cho Ngân Xuyên, cậu nói:

“Hôm qua em vô tình gặp được em gái anh ở Chợ Mới Tân Ký, đây là đồ

của cô ấy, phiền anh Phan trả lại cho cô ấy giúp em.”

Ngân Xuyên đút thẻ rượu vào túi áo, anh quay người dợm bước lên xe, Tử

Chiêu cứ cảm thấy không thoải mái, cậu bèn buột miệng kêu: “Anh Phan.”

Ngân Xuyên quay đầu nhìn cậu, Tử Chiêu suy nghĩ rồi cười bảo: “Nghe

Cảnh Ninh bảo bốn con vịt em tặng cô ấy vẫn khỏe lắm.”

Ngân Xuyên chợt mỉm cười, như thể vừa nghĩ ra chuyện gì đó rất hài hước,

Tử Chiêu vốn là kẻ thích chế giễu người khác nhưng lần này cậu lại thấy

được vẻ miệt thị tột cùng trên gương mặt con người này.

Chiếc xe hơi đen nghênh ngang rời đi, Tử Chiêu cười vẫy tay với Ngân

Xuyên trong xe, cậu đã chắc chắn anh Phan tỏ ra kỳ quặc như vậy là vì yêu

chiều bảo vệ cô em gái quý báu, nhưng có một số chuyện phải làm cho rõ

ràng, càng sớm càng tốt. Tử Chiêu rất đắc ý vì trò khôn vặt của mình, rồi

cậu lại nghĩ: “Con nhóc này cứ bảo là gϊếŧ mất vịt của mình rồi, xem ra cô

ấy không gϊếŧ, không những không gϊếŧ mà còn nuôi chúng nó béo tốt nữa.”

Nghĩ tới đây, cậu lại thấy lòng mình ấm áp.

Sau khi về nhà, Tử Chiêu chuyển lời của Ngân Xuyên và mọi người cho

Đạo Quần. Đạo Quần nghiêm túc nghe cho hết rồi im lặng hồi lâu.

“Cha biết chuyện giảm giá từ trước rồi nên mới để con đi chơi chiêu lập lờ

sao?” Tử Chiêu dò hỏi.

Đạo Quần nói: “Sao có thể lập lờ với đám người này được, cha chỉ không

muốn bị bọn họ nắm đằng chuôi thôi. Cha không xuất hiện coi như không

trả lời họ.”

“Tại sao họ lại đột nhiên đòi giảm giá vậy ạ?”

“Có hơn năm mươi công ty kinh doanh chuyên chở quốc tế tại Hán Khẩu

và Thượng Hải, môi trường cạnh tranh rất quyết liệt, Đại Quân là một công

ty tương đối có thực lực trong các số các công ty Trung Quốc nên chưa bao

giờ được lòng đám hiệu buôn Tây. Chúng ta không có chỗ dựa vững chắc là

chính phủ như Chiêu thương cục, hiệu buôn Tây lại ỷ tài to thế lớn để chèn

ép chúng ta, giả vờ ban ơn làm phúc đòi Đại Quân phải giảm giá cùng. Hừ,

một khi giảm giá thì những công ty chuyên chở nhỏ khác sẽ bị giẫm chết

theo.” Đạo Quần chắp tay, ánh mắt ông sắc lẹm, “Năm ấy ông nội con xây

dựng cơ nghiệp nhưng không có tiền đút lót quan lại và lũ bảo kê. Những

người dân thuyền nghèo khổ chuyên vận chuyển thạch cao và bông vải

cùng các chủ hàng tay trắng dựng nghiệp đã dùng từng đồng họ tích cóp

được để chắp vả món vốn cổ phần đầu tiên của Đại Quân. Nhà họ Mạnh

từng thề đã lập nghiệp ở quê cha đất tổ thì nhất định sẽ dồn hết sức báo đáp

người dân quê cũ, Đại Quân được bách tính Hán Khẩu nuôi nấng, sao có

thể nghe lời đám người nước ngoài gây sóng gió nhiễu loạn trên bến tàu

Hán Khẩu? Năm ngoái lũ lụt, người dân ba trấn ai cũng chịu tổn thất nặng

nề, giờ nhiều công việc, sự nghiệp bị đình trệ còn cần được chấn hưng, vào

thời khắc mấu chốt như vậy mà Mạnh Đạo Quần này lại nghe theo lời đám

nước ngoài thì liệu sẽ có bao nhiêu người chỉ trích cha, mắng cha là kẻ bán

nước đây, khi ấy cha còn mặt mũi nào mà ra bến tàu?”

Tử Chiêu im lặng hồi lâu, cậu lo lắng nói: “Nếu Đại Quân không giảm giá

theo, chắc chắn các hiệu buôn Tây sẽ gây chuyện bất lợi với chúng ta. Hiệu

buôn Tây Phổ Huệ đã hợp tác với Đại Quân lâu rồi mà, chẳng lẽ lần này họ

cũng muốn trở thành đối thủ của cha sao?”

Đạo Quần hỏi cậu: “Con có biết SS Conte Verde không?”

Mắt Tử Chiêu sáng rực: “Đó là chiếc tàu chuyến hạng sang trọng tải

18.000 tấn ư? Nghe nói con tàu ấy vô cùng xa hoa lộng lẫy, thiết bị trên tàu

toàn là những món tiên tiến nhất trên thế giới… Nhưng hình như đó là tàu

thủy của Ý, đâu liên quan gì đến Phổ Huệ ạ?”

Mạnh Đạo Quần tỏ ý tán thưởng: “Xem ra con cũng không phải chỉ có

nhậu nhẹt chơi bời?”

Tử Chiêu bĩu môi: “Dù sao con cũng là con trai cha, người ta hỏi con

chuyện tàu thuyền mà con nói sai xấu mặt thì cũng làm cha xấu hổ thôi.”

Đạo Quần cười ha hả, nói: “Hiệu buôn Tây Phổ Huệ có cổ phần của xưởng

đóng tàu William Beardmore and Company, SS Conte Verde là do xưởng

họ chế tạo, cũng không phải không liên quan chút nào. Giờ tình thế của cả

giới tàu thủy quốc tế đều rất đáng ngại, các công ty tàu thủy có cái phá sản,

có cái thì sát nhập tái cơ cấu, Phổ Huệ cũng kinh doanh chuyên chở, định

chia chác làm ăn với công ty Ý nọ, thương vụ đó bao gồm cả tuyến đường

từ Đông Nam Á tới Thượng Hải. Đông Nam Á là mảnh đất quen thuộc với

Đại Quân, còn về thị phần đường thủy ở Trung Quốc thì Phổ Huệ nào có tư

cách chen vào? Hơn nữa chẳng biết công ty Ý nọ có xem trọng Phổ Huệ

thật không, nếu cần người mở đường thì có thể Đại Quân cũng là một ứng

cử viên.”

“Vậy tức là Phổ Huệ sợ chúng ta cản đường phát tài nên mới cố tình gây sự

để Di Hòa và Thái Cổ phải ra mặt thay.” Tử Chiêu phiền muộn cất lời.

Đạo Quần nhìn cậu chằm chằm: “Trên thương trường không có bạn bè

vĩnh viễn, cũng chẳng có đối thủ nào là mãi mãi. Tất cả mọi chuyện đều bị

lợi ích lèo lái, lòng người thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Khi con về nước

Hán Khẩu đâu có nóng nực như bây giờ? Nhưng tình thế thương trường lại

có thể thay đổi rất nhiều lần chỉ trong một ngày.”

“Con có thể làm gì bây giờ ạ?”

“Đồ bị thịt như con thì diễn trò cho vui là được rồi, e là con chưa đủ sức để

giúp cha làm việc lớn đâu.”

Tử Chiêu chân thành cất tiếng: “Thật ra con biết tấc đấc tấc vàng dưới chân

và phồn vinh hoa lệ như gấm trên đầu đều ẩn chứa máu cùng nước mắt của

vô số người. Từ khi Hán Khẩu mở cửa thông thương, người nước ngoài đã

bắt đầu diễu võ dương oai, liên tục lũng đoạn địa sản và tài chính nơi đây,

gần như chẳng để lại đường sống cho thương nhân người Hoa. Nhà họ

Mạnh làm ăn chân chính, không bao giờ đầu cơ trục lợi, tiền kiếm cũng

phải có nguyên tắc riêng, nếu giờ Đại Quân hạ giá thì bản thân sẽ không bị

thiệt thòi, nhưng với các doanh nghiệp và thương lái nhỏ sống dựa vào

chuyên chở, có thể đây chính là chuyện sống chết lớn lao. Cha à, cha không

ngại trở mặt với kẻ thù lớn, sự dũng cảm và trách nhiệm của cha khiến con

vô cùng tự hào. Năng lực của con có hạn, thật sự không giúp cha được bao

nhiêu, con rất xấu hổ.”

Đạo Quần gật đầu mỉm cười: “Thuyền đi trên mặt nước thì phải cưỡi gió

lướt sóng mới gọi là trải sự đời. Có lẽ chẳng bao lâu nữa Mạnh Quân sẽ

phải đối mặt với cơn sóng gió lớn nhất kể từ khi thành lập tới nay, đây là

tình cảnh mà đến cả cha cũng chưa từng trải qua. Cha rất mong con có thể

tham gia, nhưng chỉ lo con lại sợ.”

Đôi mắt đen láy của Tử Chiêu tỏa sáng lấp lánh: “Con không sợ đâu!”