Quyển 1 - Chương 37

Có tán ngô đồng rậm rạp cùng hương long não vấn vít, dường như ánh mặt

trời gắt gỏng cũng trở nên dịu dàng hơn đôi chút.

Hai tòa nhà kiểu Tây ba tầng mới tinh nằm trên đường Di Mã giữ được sự

êm ả lạ kỳ giữa phố phường náo nhiệt, chúng tọa lạc tại vị trí tuyệt đẹp,

những nhành mộc lan trồng trong vườn trổ bông trắng muốt, tỏa hương

ngào ngạt. Rìa gỗ của căn nhà được điểm bởi những khung cửa sổ mặt đứng

lớn cong cong, phản chiếu khung cảnh phố phường tĩnh mịch, trong sự lịch

sự tao nhã lại được điểm thêm cả phần hiên ngang. Bảo vệ mở cánh cổng

sắt, tài xế bèn dừng xe bên bồn hoa phía Tây, cây dành dành mọc dày thành

từng chùm. Đã có mấy chiếc xe hơi đỗ trong vườn, Tử Chiêu vừa liếc đã

thấy chiếc Rolls Royce trứ danh mà Hiệu buôn Tây Phổ Huệ tặng cho nhà

họ Phan, thấy phần thân sau xe có vết đạn mờ mờ. Hai năm trước đại mại

bản Phan Thịnh Đường đã đi chiếc xe này tới cổng tòa nhà Ngân hàng

Chartered, nhưng xe còn chưa kịp dừng hẳn đã có hai tên cướp cầm súng

đột nhiên leo lên, may mà tài xế nhanh trí dẫm chân ga lao thẳng về phía

trước, gã cướp bị hất ra sau nổ súng nhưng cũng chỉ trúng nắp sau xe. Kinh

qua màn hung hiểm này, dường như Phan Thịnh Đường không mấy khi

xuất hiện tại chốn công cộng nữa, ông ta cấm cung trong nhà, giao chuyện

của hiệu buôn Tây cho cậu con cả Phan Cảnh Sâm xử lý, chiếc Rolls Royce

cũng trở thành phương tiện di chuyển của Phan Cảnh Sâm.

Dù Tử Chiêu biết trước thể nào mình cũng phải diện kiến ông anh trai tiếng

tăm lẫy lừng của Phan Cảnh Ninh, nhưng cậu vẫn thoáng cảm thấy căng

thẳng. Cậu và Phan Cảnh Sâm ít khi chạm mặt, lần để lại ấn tượng sâu nhất

là cái lần cậu đánh nhau với Cảnh Ninh rồi bị Cảnh Sâm xách lên, ném sang

một bên, anh dùng sức rất mạnh, bóp tay cậu tím bầm.

Tử Chiêu bất giác xoa tay phải mình.

“Anh Phan ghê gớm thật đấy,” Tử Chiêu bật cười, “chắc chắn anh ấy đã âm

thầm xử lý gã Từ Cơm Sôi kia rồi. Nếu không tại sao Từ Cơm Sôi lại không

dám nhắc đến chuyện kết hôn nữa?” Không biết vì lẽ gì mà cậu lại thoáng

có cảm giác thân thiết với ông anh cả nhà họ Phan. Dù sao… dù sao anh

cũng tỏ ý không chấp nhận Từ Đức Anh trước mặt Phan Cảnh Ninh, chỉ

điều này thôi đã đủ khiến Tử Chiêu cảm thấy anh và cậu là cùng một kiểu

người, có gu thưởng thức tương đồng. Nhưng cậu cũng không thể không

thừa nhận, dường như với tình hình hiện tại thì mình rất khó so bì được với

cậu cả nhà họ Phan. Trước khi về nước cậu có nghe tin anh cả của Phan

Cảnh Ninh trở về Hán Khẩu sau khi tốt nghiệp Oxford, chưa tới ba năm anh

đã trở thành phó tổng mại bản trẻ nhất của Hiệu buôn Phổ Huệ, đây là vinh

dự mà đến cha anh là Phan Thịnh Đường cũng chưa được hưởng.

“Hiếm người được anh tôi coi trọng lắm.” Giọng nói lanh lảnh của Cảnh

Ninh lại vang bên tai Tử Chiêu, cậu bất giác ưỡn thẳng lưng, “Dù có thế

nào đi chăng nữa thì mình cũng không thể làm mất mặt người nhà họ

Mạnh.” Cậu nghĩ.

Kết cấu và bề ngoài của hai tòa nhà gần như giống nhau y đúc, một người

làm đi trước dẫn đường, đưa Tử Chiêu tới tòa nhà bên trái. Cửa vào nằm tại

một góc khuất nẻo kín đáo, cánh cổng vòng sắt chạm hoa vô cùng tinh tế,

họ bước lên thềm đá hoa cương năm bậc, tiến vào tòa nhà mát mẻ sâu hun

hút, chắc là trong nhà đang mở máy lạnh. Cạnh cầu thang gỗ mé trái là

phòng tiếp khách, cửa đang khép hờ, mùi cà phê và xì gà tỏa ra, nghe thấp

thoáng có tiếng cười nói.

Tử Chiêu dừng chân.

Có tiếng cười của người đứng tuổi vang lên: “Đúng là quảng cáo thuốc lá

của hiệu Hồng Thịnh không trụ lại Hán Khẩu được tới đêm, mới trưng lên

nửa ngày, buổi tối ghé qua nhìn đã thấy tường dán đầy quảng cáo của hiệu

thuốc lá Vĩnh Thái. A Sâm làm việc nhanh nhẹn thật đấy!”

Tiếng nói vô cùng trong trẻo của một thanh niên vọng lại: “Bác Ngũ quá

khen rồi ạ.”

“Năm ngoái có phong trào bài xích hàng Anh, mấy nhãn hiệu Anh quốc

lớn đều không bán được hàng, nhưng nhóc quỷ cháu lại đổi hết bao bì thành

hộp thiếc đỏ, quảng cáo đây là đồ Mỹ, thế là mới một tuần đã bán sạch

được một phần hàng. Cháu không sợ mấy ông chủ người Anh của cháu phật

lòng hả.”

Chàng trai cười: “Bọn họ chỉ nhờ cháu giúp bán sạch hàng, sao lo được

những chuyện khác. Kinh doanh ở Trung Quốc thì có lúc vẫn phải dùng

cách của người Trung Quốc chúng ta.”

Người làm khẽ đẩy tấm cửa gỗ lim, Tử Chiêu chỉnh trang lại áo quần, tiến

vào phòng tiếp khách. Căn phòng vô cùng rộng rãi, được trang trí lộng lẫy

nguy nga, người làm đứng một bên sắp xếp bàn tiệc, chỗ gần cửa sổ lại có

một chiếc bàn dài bằng gỗ sồi trải khăn vải đay, bày những lọ bơ bằng sứ

xương trắng và bình đồng tinh xảo đựng cà phê đã pha sẵn, cà phê tỏa

hương, bốc khói nghi ngút, những chiếc đĩa bạc xếp ngay ngắn thành hàng,

trên bày đủ những món trà bánh kiểu Tây cùng hoa quả, ngoài ra còn có

bốn bao thuốc lá vỏ bạc chạm hoa được mở sẵn.

Mấy người ngồi trên sô pha tạm ngưng trò chuyện, họ mỉm cười đứng dậy.

“Tử Chiêu tới rồi.”

Giọng điệu thân thiết cởi mở vô cùng, như thể hai người vẫn thường gặp

nhau ngày ngày, là đôi bạn chí cốt không thể thân hơn được nữa. Tử Chiêu

tức khắc đưa mắt nhìn người đối diện.

Phan Cảnh Sâm trong trí nhớ của cậu luôn ăn mặc rất đỗi giản dị, anh cao

gầy, làn da nhợt nhạt, im lặng nhã nhặn, có cặp mắt phượng đẹp tuyệt hơi

hếch lên. E là lật tung cả cái thành phố khổng lồ nhộn nhịp này cũng chẳng

kiếm được mấy người có vẻ ngoài xuất sắc như anh. Dù Tử Chiêu còn trẻ

nhưng cậu đã tiếp xúc với rất nhiều người, cũng từng gặp gỡ vô số những

nam thanh nữ tú chốn phồn hoa, nhưng cậu thật sự không nhớ mình có từng

thấy ai mang dung mạo bì được với chàng trai trước mặt này không.

Mà giờ cậu cả nhà họ Phan lại càng tuấn tú hơn xưa, nhưng anh không còn

giản dị như trước nữa. Anh mặc một chiếc áo sơ mi dệt đay kẻ sọc mảnh rất

thời thượng, thắt cà vạt màu cam bắt mắt, ống quần phẳng phiu thẳng tắp

phủ trên đôi giày Oxford. Làn da anh rám sắc khỏe mạnh, kết hợp cùng đôi

mắt sâu hun hút và đường nét sắc như tạc chỉ người Lĩnh Nam mới có,

khiến anh trở nên tuấn tú vô cùng. Đôi mắt anh tỏa sáng lấp lánh, hiển hiện

nét tinh nhanh và ôn hòa, như thể đang chuẩn bị biểu đạt suy nghĩ của mình

về cuộc trò chuyện vui vẻ sắp bắt đầu bất cứ lúc nào. Tuy vậy anh vẫn cứ

mang theo vẻ kiêu ngạo, soi mói khó diễn tả được bằng lời. Thật là mâu

thuẫn, ánh mắt ấy ẩn chứa cả cay nghiệt và khéo léo, thân thiện cùng lạnh

lùng, tựa một kỳ tích, như thể chủ nhân của nó vừa cố tình tạt ly cà phê

nóng rẫy vào một nhành hoa mềm mại, rồi lại tỏ ý xin lỗi chân thành cùng

niềm vui còn chân thành hơn với cành hoa đáng thương đang giãy giụa

trong đau khổ.

Tử Chiêu chủ động vươn tay cười: “Anh Phan.”

Ngân Xuyên cười tươi, khoác vai cậu như một người anh lớn: “Nào, để anh

giới thiệu với em. Đây là ngài Lưu Tuấn Tuyền của Ngân hàng Hoa – Nga.”

“Chào ngài Lưu.” Tử Chiêu chào hỏi cung kính.

“Đây là ngài Ngũ Tín Thần của Hiệu buôn Tây Di Hòa,” Ngân Xuyên mỉm

cười quay sang, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, ánh sáng trong trẻo tràn

ngập phòng khách, chiếc đèn thả trần phản chiếu những tia ngũ sắc chói lọi

đan xen, cũng chiếu rọi cả cặp mắt Ngân Xuyên, khiến nó hệt như hai viên

thủy tinh trong suốt, “Thật ra thì anh cũng không cần phải giới thiệu nhiều.”

Di Hòa là ông trùm vận tải đường biển, Ngũ Tín Thần và cha Tử Chiêu đã

qua lại làm ăn với nhau suốt nửa đời người, ông là bậc chú bác biết Tử

Chiêu từ thuở tấm bé. Tử Chiêu mỉm cười chào hỏi Ngũ Tín Thần: “Cháu

chào bác Ngũ!”

“Ba năm không gặp, Chiêu Chiêu đã thành người lớn rồi!” Ngũ Tín Thần

quan sát Tử Chiêu với vẻ tán thưởng, Ngân Xuyên bèn giới thiệu mấy vị

khách khác cho Tử Chiêu.

Trước khi Tử Chiêu tới, Mạnh Đạo Quần chỉ nói chủ bữa cơm này là Hiệu

buôn Tây Phổ Huệ, khách tham gia toàn các mại bản có dính dáng đến vận

tải đường thủy, đa phần là các tiền bối giữ chức vị quan trọng trong các hiệu

buôn Tây. Tử Chiêu nghĩ dù Phan Cảnh Sâm còn trẻ nhưng đã lên đến chức

phó tổng mại bản, cậu thì nhỏ tuổi nhất, ít kinh nghiệm nhất, chẳng có chút

xíu quan hệ nào với hiệu buôn Tây, thậm chí còn không lên nổi chức quản

lý tập sự tại Hãng thuyền Đại Quân.

Cha cho cậu tới đây là có dụng ý riêng, dù ông không tiết lộ với cậu dụng ý

đó là gì, nhưng cậu cũng phải ngoan ngoãn xử lý bữa cơm này cho thật tốt.

Mấy vị trước mặt tỏ vẻ chẳng hề để bụng, thậm chí còn “nhiệt tình” đối đãi

với Mạnh Tử Chiêu cậu như người ngang vai vế, dù Tử Chiêu còn chưa

kinh qua việc đời, nhưng dù sao cậu cũng thông minh sáng dạ, lòng đã thầm

cảnh giác nhắc nhở bản thân phải cẩn thận với lời nói hành động của mình

tới từng phút từng giây.

Ngân Xuyên nở nụ cười ôn hòa: “Ở đây toàn là người nhà cả, em đừng

khách sáo, cứ ngồi nghỉ ngơi một lát đi, chốc nữa chúng ta sẽ dùng cơm.”

Tử Chiêu gật đầu, cậu đi rót cho mình một tách cà phê rồi ngồi xuống bên

cạnh Ngân Xuyên, cất câu hỏi như đang tán gẫu: “Anh Phan ơi, mấy năm

gần đây người ta mới sửa sang xong hai căn biệt thự này nhỉ, trước đây em

chưa thấy nó bao giờ.”

Ngân Xuyên cười bảo: “Đến năm ngoái mới sửa chữa xong, đây là nhà của

ngài Đồ Khôn Sơn của Ngân hàng châu Á, vì sợ để không nhà, mà cũng

muốn căn biệt thự tươi vui hơn nên ngài ấy mới cho mấy người bạn thân

trong giới kinh doanh mượn làm chốn tổ chức tiệc tùng và nghỉ ngơi.”

“Ra vậy.”

Ngũ Tín Thần cười: “Căn nhà này cũng có lai lịch riêng đấy, A Sâm kể cho

mọi người nghe đi.”

Ngân Xuyên nhìn Tử Chiêu mỉm cười: “Em có biết ‘Ngụy Thanh Ký’

không?”

Tử Chiêu đáp: “Đây là một trong những xưởng xây dựng nổi tiếng nhất

Hán Khẩu, Bảo tàng Giang Hán cũng là do họ xây. Chẳng lẽ hai tòa biệt thự

này đã được Ngụy Thanh Ký cải tạo ư?”

Ngân Xuyên đáp: “Mấy năm trước Ngụy Thanh Ký có ký một hợp đồng

với Công ty Dầu lửa châu Á, nhận trách nhiệm sửa chữa tòa cao ốc cho họ.

Sau khi hoàn công, do chi phí quá cao nên Công ty Dầu lửa châu Á đã kỳ

kèo không chịu thanh toán cho Ngụy Thanh Ký một khoản tiền lớn, suýt

nữa khiến một xưởng xây dựng lâu đời như Ngụy Thanh Ký phải phá sản.

Cuối cùng Ngụy Thanh Ký mới tới nhờ Phổ Huệ bọn anh tìm cách giúp đỡ,

bọn anh bèn giới thiệu ngài Đồ – tổng quản lý của Ngân hàng châu Á và

ngài Phó Thiệu Đình của Nam Xương cho họ, hai vị tiền bối này đã ra mặt

thuyết phục, khiến người Anh phải trả hai trăm nghìn lượng bạc cho Ngụy

Thanh Ký.

Để tỏ lòng biết ơn, Ngụy Thanh Ký đã xây cho hai ngài ấy hai tòa nhà

giống hệt nhau tại đường Di Mã. Dù chỉ là biệt thự riêng thôi nhưng công

sức Ngụy Thanh Ký bỏ ra không hề thua kém khi sửa chữa Bảo tàng Giang

Hán đâu.”

Tử Chiêu vô cùng ngạc nhiên, lòng cậu thầm nghĩ ai cũng bảo mại bản là

nô ɭệ của người nước ngoài, nhưng ở Trung Quốc này chỉ có mại bản mới

có thể giao thiệp cùng người Tây, mới có thể bòn rút được tiền của đám vắt

cổ chày ra nước ấy.

Lưu Lãng Hiên cười: “Mấy hôm trước bác tỏ ý muốn mượn căn biệt thự

này mà nhà họ Đồ cứ lằng nhằng không cho, thế mà Phổ Huệ bọn cháu bảo

dùng là dùng được luôn, cũng vì ban đầu Phổ Huệ đã làm mối bắc cầu cho

Ngụy Thanh Ký nên người ta mới biết ơn các cháu.

Xem ra hôm nay chúng ta được ngồi đây cũng là nhờ phúc Cảnh Sâm rồi.”

“Đâu có, đâu có ạ.” Ngân Xuyên cười ha ha.

Tử Chiêu vội thốt: “Cảm ơn anh Phan!”

Ngân Xuyên nhiệt tình vỗ vai cậu, gương mặt anh rạng rỡ nét cười, nhưng

lạ là Tử Chiêu thấy trong mắt anh chẳng có chút ấm áp thân mật nào.

Mọi người cùng ngồi vào bàn. Ngân Xuyên tranh ghế thấp nhất, Tử Chiêu

giành với anh cả buổi, Ngân Xuyên mới ấn tay cậu, cười nói: “Hôm nay em

nghe anh đi, lần sau em tổ chức tiệc thì đến lượt anh nghe em.” Tử Chiêu

chỉ đành ngồi xuống, thầm nghĩ không biết phải đợi tới ngày nào em mới tổ

chức được tiệc.

Người giúp việc bưng canh xương sườn hạt sen lên, Ngân Xuyên bèn đứng

dậy múc từng bát cho các vị tiền bối. Tử Chiêu thấy thế chỉ đành đứng lên

theo, lần lượt gắp thức ăn cho các vị khách lớn tuổi, được hai chàng thanh

niên phục vụ ân cần như vậy, lớp tiền bối đều rất vui mừng. Ngân Xuyên

múc cho Tử Chiêu một bát canh, anh cười: “Đáng lý canh này phải uống

mùa đông nhưng anh biết em mới về nước, chắc chắn phải nhớ hương vị

quê nhà lắm nên làm riêng cho em món này, em mau uống thử đi.”

Tử Chiêu nhận lấy bằng hai tay, chân thành thốt: “Cảm ơn anh cả ạ.”

Vốn cậu định thay đổi cách xưng hô để thể hiện sự gần gũi thân thiết, nào

ngờ sắc mặt Ngân Xuyên lại thoáng thay đổi, nét âm u lướt qua trên gương

mặt anh, như thể cách xưng hô này đã xúc phạm anh vậy. Tử Chiêu giật

mình, Ngân Xuyên lại đưa mắt nhìn xửng bánh bao nhân súp trên bàn, anh

cầm đũa, gắp hai cái đặt lên đĩa của mình, nghiêm mặt đưa cho một người

giúp việc đứng sau lưng, nói: “Đưa xuống bếp cho bếp trưởng xem.”

Người giúp việc này xem chừng rất căng thẳng, như thể sợ anh nổi giận,

bèn vội vàng cầm đĩa bỏ đi. Đám khách khứa thầm kinh ngạc, họ biết chắc

chắn món bánh bao nhân súp này làm vụng nhưng lại ngại chẳng dám hỏi.

Các vị khách lớn tuổi vẫn cười nói như thường, chẳng ai nhắc gì, chừng

năm phút sau một người đàn ông mặc đồ đầu bếp mới khép nép kính cẩn

tiến vào, khom lưng chào Ngân Xuyên, nói: “Cậu Phan, hôm nay ông Thất

lười biếng quá, gói bánh bao không cẩn thận. Rất xin lỗi cậu ạ. Tôi xin

được phép đổi lại xửng mới cho cậu.” Giọng nói người này mang khẩu âm

miền Nam. Tín Thần đã ở phương Nam một thời gian, ông bèn hỏi: “Chú

đây là người Dương Châu sao?”

Chú Thất cúi đầu đáp: “Dạ thưa ông chủ, kẻ hèn này là người Dương Châu,

đã học nghề tại quán trà Phú Xuân từ ngày còn nhỏ ạ.”

“Không biết chú có quen đầu bếp Ninh Cửu của Phú Xuân không?”

“Đó là cậu em đồng môn của kẻ hèn ạ.”

Ngũ Tín Thần kinh ngạc, ông cúi đầu không nói gì thêm, ông biết vị đầu

bếp được xưng “chú Thất” này chính là Dư Thất – đầu bếp nổi danh nức

tiếng trong giới ẩm thực Hán Khẩu. Mấy năm trước Trường đua ngựa

Dương Thương tổ chức lễ mừng đăng quang của Quốc vương Anh, Tô giới

Anh đã bỏ một số tiền lớn để làm bữa tiệc cơm Dương Châu thiết đãi quý

tộc cùng quan chức chính phủ Anh quốc, vị đầu bếp được mời chính là

người này. Không ngờ ông ta lại xuất hiện tại một dinh thự bé nhỏ để làm

bánh bao cho cậu ấm trẻ tuổi nhà họ Phan?

Giọng Ngân Xuyên cất lên vô cùng hòa nhã: “Chú Thất đừng chê cháu kén

chọn, cháu chỉ thích ăn bánh bao nhân súp chú Thất tự tay nặn thôi.”

Gương mặt đã kinh qua đủ chuyện đời của Dư Thất ửng đỏ, ông chỉ bảo:

“Cậu Phan tinh mắt quá, cậu coi trọng kẻ hèn này quá rồi.” Đoạn, ông cung

kính tiến lên, bưng xửng bánh bao nhân súp trên bàn lên bằng hai tay rồi lại

khép nép mang đi. Mười phút sau một xửng bánh mới được đưa lên, Ngân

Xuyên thờ ơ liếc nhìn rồi ngẩng đầu cười với Dư Thất:

“Chú Thất vất vả quá.”

Dư Thất lau mồ hôi ứa trên trán: “Chỉ cần cậu hài lòng là được ạ.”

Dư Thất vừa đi, đám Lưu Lãng Hiên đã cười bảo: “Cháu Cảnh Sâm, mắt

cháu cứ như có sàng ấy nhỉ? Người ta gói bánh bao đẹp đẽ tròn trịa là thế,

bọn bác có thấy vấn đề gì đâu, sao cháu lại lựa được dằm vậy?”

Ngân Xuyên đáp: “Bánh bao Dương Châu coi trọng mùi vị nhưng cũng cần

chú ý đến bề ngoài. Bánh phải có bụng mã thầy, chân lư hương, nếp kéo

cắt. Bụng mã thầy có nghĩa bánh bao dày dặn, đầy đặn, tròn trịa như mã

thầy, miệng bánh hơi hé như miệng cá diếc. Món bánh chúng ta ăn hôm nay

bị bít kín miệng, nếu vậy thì phải có nếp kéo cắt. Bánh bao Dương Châu

truyền thống quan trọng nhất là nếp gấp, tổng cộng phải có 36 nếp. Ban nãy

có hai chiếc không đủ 36 nếp. Chắc chắn hôm nay chú Thất bận quá nên đã

để học trò giúp gói mấy chiếc bánh, cháu bèn cho người giúp việc bưng

xuống để chú Thất nhìn. Cháu ăn thì không sao, nhưng các chú các bác đây

mà không được thưởng thức món bánh bao chuẩn chỉnh thì bữa tiệc hôm

nay thất bại mất rồi, sao có thể như vậy được? Ha ha ha.” Nói rồi anh bật

cười.

Đám khách khứa cũng cười theo, họ đưa mắt nhìn nhau, thầm líu lưỡi:

“Ghê gớm thật.”

Tử Chiêu cũng gượng cười theo mấy vị tiền bối, cứ cười cười mãi, cậu cảm

thấy dường như Ngân Xuyên đang nhìn mình. Lần đầu tiên Tử Chiêu có

cảm giác lưng như kim chích.