"Cậu có bằng chứng nào không?"
Nghe được lời nói của Mạnh Thắng, sắc mặt An Dĩ Thanh chuyển sang xanh lè xanh lét đỏ tía.
Tất nhiên là cậu ta không có bằng chứng.
Lúc này Đinh Đằng Phong ho khan hai tiếng, nhờ một sinh viên cùng lớp thông báo cho quân đoàn thăm dò Mặt Đất.
Để họ cử người đi tìm kiếm và cứu hộ.
Sau đó ông ta hỏi: “Mạnh Thắng, cậu phục kích An Dĩ Thanh và Nhân Trọng à?”
Mạnh Thắng lập tức lắc đầu.
An Dĩ Thanh không cam lòng hét lên: "Mày nói láo."
Đinh Đằng Phong nhìn hắn: "Cậu Thanh, cậu có chứng cứ chứng minh Mạnh Thắng làm không?"
An Dĩ Thanh nói: "Em không có chứng cớ, nhưng ngoại trừ cậu ta ra, còn có ai muốn gϊếŧ em?"
Đinh Đằng Phong chậm rãi nói.
"Cậu không thể buộc tội người khác mà không có bằng chứng."
An Dĩ Thanh tức giận đến suýt chút nữa phun máu.
Cậu ta không tìm được từ nào để phản bác.
"Thôi, đến đây thôi."
Đinh Đằng Phong xua tay nói: “Ngày mai còn có việc khác phải làm, cậu đi ngủ sớm đi.”
An Dĩ Thanh cay cú hận thù nhìn Mạnh Thắng một cái, sau đó đẩy đám người rời đi.
Sau khi mọi người đã rời đi.
Mạnh Thắng âm thầm thở dài: "Thật đáng tiếc."
Buổi sáng, cậu rời trại đi theo hai người An Dĩ Thanh.
Sau khi làm nắm giữ được lộ trình của mình, Mạnh Thắng nghiền Đuôi Phượng Quỳ thành bột.
Cuối cùng, bột đã được rắc thành công lên người hai người.
Khi đó, Mạnh Thắng sau khi đắc thủ thì ngay lập tức rút lui.
Ban đầu cậu cho rằng hai người này đã phải chịu chung số phận.
Không ngờ An Dĩ Thanh lại sống sót trở về.
Nhưng mà cái người Nhân Trọng kia.
Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Cũng coi như không có vô ích tốn công chuẩn bị.
Ngày hôm sau.
Mạnh Thắng nhận được tin tức.
Nhân Trọng đã chết.
Chết rất là thảm.
Khi biết tin, Phạm Sơn khịt mũi và nói: "Đáng đời."
Mạnh Thắng không nói gì.
Không buồn.
Không vui.
Tử vong, ba năm thời gian cậu dành để sống sót trên mặt đất.
Đã thấy quá nhiều.
Sau bữa ăn sáng.
Tất cả các sinh viên tụ tập.
Đinh Đằng Phong chắp tay sau lưng, ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Hôm nay không có nhiệm vụ thu thập.”
"Nhiệm vụ chính của các cậu ngày hôm nay là quan sát Quân đoàn thám hiểm Mặt đất thực hiện nhiệm vụ của mình."
"Các cậu phải cố gắng học hỏi, lần này học tập sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp cơ giới sư sau này của các cậu."
Khi ông ta đang nói chuyện thì có người đã lái một chiếc xe đa dụng tới.
Có màn hình ở 2 bên khoang xe.
Tân sinh viên chia làm hai bên, có thể nhìn thấy toàn bộ nhiệm vụ của Quân đoàn thám hiểm.
Rất nhanh. Một hình ảnh bắt đầu xuất hiện trên màn hình.
Có thể được nhìn thấy một đoàn xe nối liền đang chạy bon bon.
Một sinh viên hỏi: "Thầy ơi, nhiệm vụ hôm nay của Quân đoàn Thám hiểmlà gì?"
"Thu thập "U ngân"."
Đinh Đằng Phong chậm rãi trả lời: "Cái này là lần trước được quân đoàn phát hiện. Hôm nay, bọn họ muốn thu thập lấy "U ngân"."
"Nhưng nhiệm vụ này không dễ chút nào."
"Ở gần U Ngân nhất định có cự thú trú ngụ."
"Hơn nữa, hôm nay có ba con cự thú ở gần mảnh U Ngân sắp được thu thập."
"Hai con cự thú cấp Hổ là ‘Chồn Chó" và "Tê Giác"."
“Còn có một con ‘Toàn Quy’ cấp Quỷ.”
"Ai có thể cho tôi biết đặc điểm của "Toàn Quy" là gì?"
Lời vừa rơi xuống.
Trường Lâm giơ tay lên và nói: "Toàn Quy, cấp Quỷ bậc 1."
"Loại hình: Giáp xác."
"Đặc điểm: Giáp dày, ngầm, độn thổ, khống nước, khí độc!"
Đinh Đằng Phong khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cậu trả lời đúng, được khen thưởng 10 điểm tín chỉ."
Ông ta nói tiếp: “Hai con cự thú kia khá dễ đối phó, nhưng Toàn Quy sẽ có chút khó khăn.”
"Cự thú cấp Quỷ đã có trí tuệ nhất định, không thể coi là dã thú bình thường được."
“‘Toàn Quy’ chính là loại như thế đấy.”
"Sau đó, các cậu có thể tự mình xem quá trình chiến đấu cụ thể."
Nói xong, Đinh Đằng Phong bước sang một bên.
Ông ta lấy trong túi ra một chiếc hộp thiếc, mở ra và lấy ra hai viên thuốc.
Uống nó với nước.
Sau đó ông ta và các sinh viên nhìn vào màn hình lớn.
Khắp nơi gần doanh trại.
Văn Hạo và các sinh viên năm thứ ba khác đã lái cơ giáp của riêng mình để bảo vệ xung quanh trại.
Đồng thời, thông qua thiết bị liên lạc trong khoang điều khiển.
Họ cũng có thể xem quá trình thực hiện nhiệm vụ của Quân đoàn Thám hiểm.
Hiện nay.
Đoàn xe của Quân đoàn Thám hiểm đang đi vào một khu rừng, khi không còn đường đi thì đoàn xe dừng lại.
Sau đó, từng chiếc toa xe của xe vận tải cơ giáp mở ra, cơ giáp sư bước vào khoang điều khiển.
Sau một lúc.
Mỗi "người khổng lồ" đều trở nên sống lại.
Tất cả đều rời khỏi phương tiện vận chuyển và đứng dậy.
Bóng của mỗi cái ngay lập tức vượt qua những cái cây.
Rừng rậm.
Dưới chân những gã khổng lồ thép này giống như một mảng cỏ xanh.
Tổng cộng có bảy "Huyền Cơ", dẫn đầu là một chiếc cơ giáp màu đỏ sẫm, tiến về vị trí mục tiêu.
Mạnh Thắng biết.
Chiếc cơ giáp màu đỏ đó có tên là "Redfire".
Người lái nó là cấp dưới rất có năng lực của Đoàn Lăng.
Rất nhanh, đội cơ giáp đã đi ra khỏi khu rừng.
Ngoài rừng là đồng bằng.
Mặc dù đây chưa phải là vùng nội địa của hẻm núi.
Nhưng xung quanh đã có một làn sương mỏng bay lơ lửng.
Điều này làm cho bóng dáng những tảng đá và cây cối rải rác trên đồng bằng hơi mờ nhạt.
Nhưng vẫn có thể nhìn thấy.
Có một cái hồ lớn ở phía xa.
Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên hòn đảo đó có một tảng đá pha lê khổng lồ, tối tăm và sâu thẳm.
Nó sừng sững như một ngọn đồi.
U ngân!
Lúc này, tiếng gầm của cự thú khổng lồ vang lên từ phía đồng bằng.
Các sinh viên đang quan sát rất lo lắng.
Trong màn hình.
Redfire ra tay, hai chiếc Huyền Cơ bắn vào sâu trong đồng bằng.
“Phanh! Phanh”
Giữa hai tiếng súng, có thứ gì đó được phóng ra.
Vẽ ra một cung đường parabol.
Nó đáp xuống mặt đất, một lúc sau, có làn khói màu vàng nhạt bay lên.
Đinh Đằng Phong giải thích: “Đó là bom khói trộn với bột nghiền U Ngân, có thể thu hút sự chú ý của cự thú.”
“Tuy nhiên, nó sẽ chỉ có hiệu quả với những con cự thú cấp Hổ.”
Ông ta vừa nói xong.
Trên màn hình, có hai bóng dáng màu đen xuất hiện ở phía xa đồng bằng.
Trong nháy mắt.
Hai con thú khổng lồ xuất hiện, lao tới.
Một con là "Chồn Chó" trông giống một con lợn rừng.
Một con khác thì lông tóc đen sần "Tê Giác" .
Ngay khi hai con cự thú cấp Hổ này xuất hiện, Redfire đã dẫn theo hai chiếc Huyền Cơ mòn theo bên cạnh và đi lướt qua chúng.
Còn lại bốn chiếc Huyền Cơ, hai chiếc một nhóm.
Cầm trên tay một khẩu súng trường hạng nặng được thiết kế đặc biệt để chiến đấu với những cự thú khổng lồ, nhắm vào chân trước của "Chồn Chó và "Tê Giác" và bắn sấy.
“Đuàng Đuàng Đuàng Đuàng Đuàng!”
Những tiếng súng dữ dội và âm thanh trầm đυ.c liên tục phát ra từ màn hình.
Vang lớn như sấm dậy.
Những tuyến lửa xuyên thủng qua không khí và găm vào chân trước của hai con quái vật khổng lồ.
Quét chúng cho đến khi da thịt chúng bị xé toạc và máu bắn tung tóe.
Hai con thú khổng lồ bị kích động lên sự hung dữ.
"Chồn Chó trong khi hứng mưa đạn, lao về phía một chiếc cơ giáp .
“Tê Giác” có thì nhấc chân trước lên rồi ấn mạnh xuống đất, gây ra sóng xung kích chấn động.
Mỗi con dùng riêng cách thức của mình.
Chiến đấu chống lại bốn chiếc cơ giáp.
Lúc này camera chuyển cảnh.
Ba cỗ cơ giáp do "Redfire" dẫn đầu xuất hiện trên màn hình.
Trong nháy mắt, họ đã đến gần hồ lớn.
Không có lội nước mà qua.
Áo giáp trên vai ‘Redfire’ mở ra, lộ ra khoang phóng tên lửa nhỏ bên trong.
Siu siu siu——
Tên lửa nhỏ phun lửa và bay qua hồ nước.
Vậy mà bay về phía ‘U ngân’ giống như ngọn đồi, nằm trên hòn đảo nhỏ trong hồ!