Chương 27: Bột phấn

Mạnh Thắng đã kể lại mọi chuyện.

Nghe tin Ngô Thịnh được Nhân Trọng ra lệnh, đổi chiếc ba lô có "Đuôi Phượng Quỳ" giấu ở lớp giữa của thành cặp cho Mạnh Thắng.

Đình Đằng Phong hừ lạnh nói: "Còn trẻ vậy mà, lại có ý nghĩ ác độc như vậy!"

Ông ta lại lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc Ngô Thịnh đã chết, hiện tại không có chứng cứ.”

"Chỉ dựa vào "Đuôi Phượng Quỳ", chỉ sợ rất khó có thể kết tội An Dĩ Thanh."

"Hơn nữa, tên đó vẫn có thể ủy thác trách nhiệm."

"Kế hoạch của cậu là gì?"

Mạnh Thắng im lặng một lúc mới nói: "Ăn miếng trả miếng."

Đình Đằng Phong liếc cậu một cái, không nói gì.

….

Ở đâu đó trong khu vực thu thập.

Nhân Trọng theo sát phía sau An Dĩ Thanh.

Hai người đến một nơi vắng vẻ.

An Dĩ Thanh cười nói: "Làm rất tốt."

"Đuôi phượng quỳ khó kiếm như vậy, vậy mà cũng tìm đến."

“Đúng là huynh đệ tốt.”

"Khi quay lại, tao sẽ nói bên tập đoàn một tiếng."

"Đầu tháng sau cho anh trai mày đến tập đoàn làm việc."

Nhân Trọng vội vàng nói: “Cám ơn anh Thanh.”

Sau đó cậu ta khịt mũi nói: “Nói đến thì phải nhắc đến thằng kia.”

"Không ngờ nó vẫn có thể sống sót sau khi Ngô Thịnh tráo ba lô. Nó thực sự rất may mắn."

An Dĩ Thanh bình tĩnh nói: "Không sao đâu, nó tuy rằng sống sót, nhưng cũng bị thương."

"Khi lên sinh tử đài, nó chắc chắn bị ảnh hưởng."

"Cơ hội chiến thắng của tao sẽ lớn hơn."

Nhân Trọng cười lạnh nói: “Cho dù bây giờ thằng Thắng kia biết được thì cũng không thể làm gì được.”

“Sau khi trở về không biết học viện có tố cáo lên ngài Dương Long không?”

An Dĩ Thanh sắc mặt âm trầm nói: "Tố cáo? Nó có chứng cớ sao? Đừng quên, Ngô Thịnh đã chết."

“Hơn nữa, ba của tao không muốn tao bị thua trận đấu này.”

“Không quan trọng tao có chết hay không.”

"Nhưng nhất định ông ta không hề muốn mất mặt."

“Hơn nữa, đã là sinh tử đấu.”

"Nếu không chết không dừng, thì tao tất nhiên phải làm bất cứ điều gì có thể."

"Ai lại ngây thơ đến mức nghĩ rằng trận sinh tử đấu này phải đợi đến ngày lên sân đài rồi mới bắt đầu?"

"Từ khi nó đã đồng ý trận đấu, trận chiến sinh tử này đã bắt đầu!"

Nhân Trọng nhân cơ hội giơ ngón tay cái lên: “Anh Thanh thật sáng suốt”

Hai người họ bước đi.

Một khoảnh khắc trôi qua.

Nơi họ đang nói chuyện vừa rồi, một bóng người đột nhiên xuất hiện.

Trong nháy mắt.

Đã tối rồi.

An Dĩ Thanh và Nhân Trọng quay lại.

Nhân Trọng đang mang theo một chiếc ba lô thu thập.

Ba lô đang phồng lên.

Nó được nhồi với nhiều loại thảo dược khác nhau.

"Ngày mai hẳn là không có nhiệm vụ thu thập."

An Dĩ Thanh vừa đi vừa nói: “Hai ngày nay phải để mày cõng đồ đạc trên lưng, vất vả rồi.”

Nhân Trong vốn dĩ là vai bị đau nhức do sức nặng của chiếc ba lô.

Nghe nói tới đây.

Vậy mà cậu ta nhanh chóng nói: “Không vất vả đâu, không hề”.

"Việc nhỏ này không là gì cả, haha."

Tại thời điểm này.

Một chai thủy tinh bay qua đầu họ.

“Vụt!”

Một hòn đá từ đâu bay tới.

Nhắm vào cái chai lao tới.

Cái chai vỡ vụn.

Một đoàn bột màu xanh lá cây ở bên trong văng ra.

Bị gió thổi qua.

Bay ào ào về phía hai người họ.

Phản ứng của An Dĩ Thanh không hề chậm.

Khi nhìn thấy cái chai vỡ, cậu ta đã xoay chân nghiêng qua.

Kéo dài khoảng cách

Trên người chỉ có dính một chút vết xanh.

Nhân Trọng đang muốn nịnh nọt, phản ứng lại có chút chậm chạp.

Vừa vặn bị dính rất nhiều.

Bột này có ở khắp mọi nơi trên đầu, mặt và cơ thể cậu ta.

Thậm chí còn ngậm một nhúm vào miệng.

"Phụt, phụt, phụt"

Cậu ta nhổ hết bột bọt trong miệng ra.

Cậu ta nhìn quanh và hét lên: "Ai mà giỡn ác vậy hả?"

"Ra đây ngay."

Nhưng không có ai đi ra cả.

An Dĩ Thanh như một con báo nhảy ra, lao tới nơi chiếc bình bay ra vừa rồi.

Nhưng ngoài một đống đá ra, thì không có con ma nào.

Cậu ta cau mày, cảm thấy có chút khó hiểu.

Quay trở lại, cậu hỏi: "Này, ổn chứ?"

"Không sao."

Nhân Trọng phủi cỏ trên người, dùng sức ngửi ngửi, sau đó nghi hoặc nói: "Thật kỳ lạ, mùi này quen đến lạ."

Thật bất ngờ.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt An Dĩ Thanh đột nhiên thay đổi.

"Có chuyện gì vậy, anh Thanh?"

Nhìn thấy vẻ mặt An Dĩ Thanh thay đổi, Nhân Trọng không khỏi tiến lên một bước.

"Dừng lại!"

An Dĩ Thanh hét lên và thậm chí còn giơ súng trường lên.

Nhân Trọng giật mình: "Anh Thanh, anh làm gì vậy?"

An Dĩ Thanh vội vàng lau đi một ít bụi cỏ trên người.

"Đây có khi là bột nghiền từ "Đuôi Phượng Quỳ" đấy."

An Dĩ Thanh nhìn Nhân Trọng, nói: "Đứng đó, đừng nhúc nhích, tao về doanh trại mang viện quân đến."

Trong khi nói.

Không biết liệu đó có phải là ảo ảnh hay không.

An Dĩ Thanh luôn cảm thấy thảm thực vật ở đằng xa tựa hồ trở nên mơ hồ.

Hình như có sương mù?

Nhân Trọng vừa nghe nói đó là "Đuôi Phượng Quỳ", liền giật mình nói: "Không thể nào, "Đuôi Phượng Quỳ" ở đâu mà có."

Sau đó cậu ta hét lớn: "Mạnh Thắng?"

Nhân Trọng vội vàng nói: "Anh Thanh, để em cùng anh trở về, cách doanh trại không xa, chúng ta chạy nhanh một chút, trước khi trời tối hẳn là sẽ đến nơi."

An Dĩ Thanh lại không nghĩ như vậy.

Bây giờ họ đã ở khá xa trại.

Cậu e rằng hai người họ sẽ không thể trở về trại kịp trước khi trời tối.

Nếu để Nhân Trọng theo cậu ta trên đường đi.

Không phải lúc nào cũng có nguy hiểm sao?

Rốt cuộc, Nhân Trọng hiện giờ đã được bao phủ bởi bột "Đuôi Phượng Quỳ".

Bây giờ như ngọn hải đăng trong đêm tối.

Nó có thể thu hút sự chú ý của con cự thú cấp Bá Chủ đó bất cứ lúc nào.

An Dĩ Thanh đột nhiên hạ nòng súng xuống và bắn vào chân Nhân Trọng.

“Pằng!”

Giữa tiếng súng trầm đυ.c, một đường đạn bắn trúng đùi trái của Nhân Trọng tóe máu.

Vẻ mặt cậu ta sững sờ.

Dường như không hề nghĩ An Dĩ Thanh sẽ ra tay.

Sau đó cậu ta hét lên và ngã xuống đất.

Nhân Trọng ngẩng đầu, trong mắt lập tức đỏ ngầu. "Tại sao!"

“Không phải cậu nói chúng ta là anh em huynh đệ hay sao.”

“Cậu làm vậy mà coi được sao?”

An Dĩ Thanh lạnh lùng nói: “Bởi vì coi mày là huynh đệ, tao chỉ mới bắn vào chân.”

"Nếu không, phát súng này sẽ bắn vào đầu mày."

"Tao lặp lại lần nữa."

"Ở đây chờ đi."

Nói xong cậu ta quay người bỏ chạy.

Cậu ta thậm chí còn không nhìn Nhân Trọng.

Nhân Trọng gầm lên: “An Dĩ Thanh, thằng chó khốn kiếp này.”

"Mày phải chết!"

"Mày chết cho tao!"

"Tao nguyền rủa mày bị Mạnh Thắng gϊếŧ chết!"

Thở hổn hển, Nhân Trọng chợt nhìn thấy.

Có sương mù đọng trong khóe mắt cậu ta.

Không biết khi nào.

Khu vực xung quanh hoàn toàn trắng xóa.

Cậu ta chợt cảm thấy điều gì đó và rùng mình.

Quay lại.

Cậu ta nhìn thấy cảnh hoàng hôn chưa lặn hẳn đang nhuộm lên màn sương mù dày đặc màu cam hồng.

Chỉ trong ánh sáng cam đỏ mờ ảo này.

Trong sương mù dày đặc.

Một thân hình to lớn lặng lẽ ngồi xổm.

Một hình dáng giống con mèo.

Đột nhiên, phía sau cái bóng, có ba cái đuôi giơ lên.

"Ah..."

Nhậm Trọng hét lên.

Trong sương mù, một bóng ảnh đột nhiên xuất hiện.

Một cái lưỡi dài có vô số gai thịt.

Liếʍ khẽ khàng qua đi.

Nhân Trọng bỗng nhiên bay đi nửa người, trơ trọi toàn xương trắng!

Tại doanh trại.

An Dĩ Thanh chạy lao tới, tự mình chạy ngã xuống đất.

Cậu ta đổ mồ hôi rất nhiều.

Cuối cùng đã trở lại trại trước khi trời tối.

Người qua đường chỉ trỏ vào cậu ta.

An Dĩ Thanh không để ý tới.

Xông vào lều của Mạnh Thắng.

Trong lều.

Mạnh Thắng và Phạm Sơn đang nói về điều gì đó.

An Dĩ Thanh vừa bước vào, cậu ta đã lao thẳng vào Mạnh Thắng.

Phạm Sơn lập tức ngăn cản cậu ta: "Này, cậu đang làm gì vậy?"

Trong mắt An Dĩ Thanh gần như bốc lửa, cậu ta chỉ vào Mạnh Thắng hét lớn: "Là mày, là mày ném cái chai, là mày rắc bột phấn!"

Tiếng la hét của cậu ta đã thu hút Đình Đằng Phong và một nhóm học sinh.

An Dĩ Thanh đẩy Phạm Sơn ra, nắm lấy tay Đình Đằng Phong nói: “Thầy, mau bắt nó lại.”

"Bắt nó!"

"Thằng này nó hãm hại bọn em."

"Nó rắc bột "Đuôi Phượng Quỳ" lên em và Nhân Trọng. Nó muốn gϊếŧ bọn em!"

Khóe miệng Mạnh Thắng hơi nhếch lên.

"Cậu nói tôi muốn gϊếŧ cậu."

"Có bằng chứng nào không?"