Chương 26: Đáng tin cậy

Kiếm kỹ: Kinh Lôi!

Đây là một chiến kỹ mà Đoàn Lăng đã đích thân đến học viện để dạy cậu, sau khi cậu khiên chiến An Dĩ Thanh.

Có hai thức.

Theo thứu tự, đó là kiếm kỹ "Kinh Lôi" và quyền kỹ "Toái Cốt"!

Trong khoảnh khắc, cơ thể của ba con rận cánh vàng này đồng thời tách ra.

Máu côn trùng đổ xuống đầu cậu.

Đổ lên đầu, vai và cơ thể của Mạnh Thắng.

Phía sau là Phạm Sơn.

Nhìn Mạnh Thắng người đầy máu trong ánh lửa.

Giống như nhìn thấy A Tu La!

Xác côn trùng, máu, mùi tanh.

Mạnh Thắng dường như đã trở lại thời kỳ còn trên mặt đất.

Trở lại thời kỳ sinh tồn khó khăn đó.

Khuôn mặt cậu vô cảm.

Ánh mắt cậu lạnh lùng và hành động của cậu rất dứt khoát.

Bảo vệ trận tuyến chặt chẽ.

Cậu bắt đầu thụ thương.

Bắt đầu chảy máu.

Nhưng cậu không lùi lại một bước.

Mạnh Thắng đã cố gắng hết sức để tránh các cú tấn công.

Nếu không thể tránh được, dùng một nơi không quan trọng để chịu thiệt hại.

Sau đó đánh đổi thương tích để đổi lấy mạng sống.

Chỉ sau 1 phút thôi.

Mạnh Thắng đã trở thành một người tắm trong máu.

Ngay cả tóc cũng dính máu.

Dần dần, chân cậu phủ đầy xác côn trùng.

Con dao của cậu đã cuộn tròn.

Một khoảng trống đã mẻ ra.

Sau khi miễn cưỡng cắt đầu một con côn trùng khác.

Mạnh Thắng ném nó ra một cách thô bạo.

Con dao biến thành một tia sáng lạnh lẽo.

Gϊếŧ một con bọ vừa bò vào vết nứt.

Lúc này, cát đá rơi xuống người Mạnh Thắng.

Cậu nhìn lên.

Thì ra trên vết nứt có một tảng đá đang bập bênh.

Gần đó có những vết đạn và vết máu.

Cõ lẽ trong lúc tấn công, vô tình phá hủy cấu trúc đá ở đó.

Ù ù ù.

Thêm vài con Rận cánh vàng nữa bay vào.

Mạnh Thắng nhanh chóng kết ấn và chỉ vào tảng đá.

Năng lượng giữa hai ngón tay phun ra và biến thành một sợi dây màu đen.

Huyền thuật thứ nhất: Hắc thừng!

Tương tự như chiến kỹ và quan tưởng thuật.

Huyền thuật cũng là kỹ thuật được khám phá, tổ chức và sửa đổi lấy ra từ "thế giới" đó, và cuối cùng con người có thể sử dụng được.

Có gần một trăm loại Huyền thuật.

Mỗi Huyền thuật có một số hiệu.

Hơn nữa, mỗi cái Huyền thuật đều yêu cầu sử dụng các thủ ấn tương ứng.

Còn được gọi là kết ấn. (Naruto nahanx thuật hehe)

Mạnh Thắng dành trọn hai ngày chỉ để luyện tập kết ấn "Hắc thừng".

Hiện giờ.

Đã đến lúc thể hiện kết quả!

Sợi dây biến hình từ Nguyên lực đột nhiên quấn quanh tảng đá phía trên.

Mạnh Thắng kéo mạnh.

Tảng đá đang rung chuyển lập tức rơi xuống.

Đè lên những con côn trùng đó.

Đè chúng thành bột nhão.

Lúc này, đúng 1 phút đã trôi qua!

"Đến lượt của tôi."

"Cậu nghỉ ngơi đi."

Phía sau Mạnh Thắng.

Giọng nói của Phạm Sơn vang lên.

Cậu ta đang cầm một con dao và đôi chân cậu ta run nhẹ.

Rõ ràng là cậu ta đang sợ hãi.

Nhưng vẫn nghiến răng và lao về phía trước.

Mạnh Thắng gật đầu, lui về phía sau.

Phạm Sơn hét lên.

Con dao vang lên, cũng đàng hoàng tấn công.

Đâm vào đầu một con rận cánh vàng.

Nhưng không đủ mạnh.

Không thể cắt nó ra bằng một nhát.

Con côn trùng kêu to lên chi chi, khua khua bằng hai chi trước.

Cào vào lớp giáp bảo vệ tay của Phạm Sơn bắn ra tia lửa.

Phạm Sơn hét lên.

Nắm con dao, kéo con bọ vào vách đá.

Dùng lực đẩy con dao sâu vào.

Sau đó, một bên đầu bị cắt đứt.

Cậu thở hổn hển.

Vừa rồi cậu thấy Mạnh Thắng gϊếŧ côn trùng rất dễ dàng.

Nhưng cho đến khi cậu tự mình bước lên sân khấu.

Chỉ sau đó cậu mới nhận ra rằng hoàn toàn không phải như vậy.

Vỏ của những con này rất cứng.

Nếu lực quá nhỏ.

Không có cách nào để phân tách cơ thể của chúng nó.

Trong khe hở.

Mạnh Thắng lấy hộp sơ cứu ra.

Cậu tiêm "thuốc kháng độc" vào bên trong.

Tự chích kim vào đùi mình.

Cậu lo lắng rằng việc dính máu côn trùng sẽ làm tăng độc tính của "Kuva".

Lại nhìn Phạm Sơn.

Ánh mắt Mạnh Thắng thật sâu.

Nếu như Phạm Sơn không xuất hiện vừa rồi.

Cậu sẽ dùng Phạm Sơn để hấp dẫn những con rận cánh vàng này để đổi lấy cơ hội trốn thoát.

Phạm Sơn khá đáng tin cậy.

Điều này đã cứu mạng cậu ta.

Nhưng.

Nó chỉ là tạm thời thôi.

Mạnh Thắng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, nếu không kiên trì nổi thì…

Tại thời điểm này.

Sau khi gϊếŧ được một con rận cánh vàng, một con côn trùng khác bám vào đùi Phạm Sơn và cắn cậu vết thương rất sâu.

Phạm Sơn hét lên đau đớn, quay lại và đâm vào đầu con côn trùng.

Cậu ta thậm chí còn không có thời gian để lấy xác côn trùng ra, để lại con côn trùng treo trên chân mình.

Sau đó, cậu ta lao tới và xẻ thịt một con rận cánh vàng khác.

Chưa đầy 30 giây.

Phạm Sơn đã hơi cạn kiệt sức.

Mạnh Thắng nheo mắt lại, sẵn sàng thay thế bất cứ lúc nào.

Lúc này, ưu điểm của “Sơn Hải quan tưởng thuật” được thể hiện ra.

Mặc dù Mạnh Thắng mới tu luyện tới tầng thứ hai.

Tuy nhiên, về mặt thể chất cậu mạnh mẽ hơn Phạm Sơn.

Nguyên lực phục hồi cũng nhanh hơn.

Nghỉ ngơi nửa phút.

Cậu cảm thấy như mình có thể chiến đấu lần nữa.

Nhưng vào lúc này.

Bên ngoài có một âm thanh mà tai người không thể nghe được.

m thanh này khiến những con Rận cánh vàng lần lượt rơi xuống đất.

Và bò quanh như kiến

trên bò trên chảo.

Tình cảnh này đã làm tinh thần của Mạnh Thắng và Phạm Sơn tươi tỉnh hơn.

Rõ ràng là.

Lực lượng tiếp viện đã đến.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi từ bên ngoài khe hở.

Sau đó tiếng súng vang lên nhịp nhàng.

“Pằng Pằng Pằng!”

Với mỗi tiếng súng, một con Rận cánh vàng trên mặt đất sẽ nổ tung đầu.

Sau hơn chục tiếng súng vang lên.

Tất cả những con rận cánh vàng còn lại đã bị tiêu diệt.

Sau đó, bên ngoài vang lên giọng nói của Đình Đằng Phong: “Mạnh Thắng, có ở trong đó không?”

Đôi mắt của Phạm Sơn đột nhiên đỏ lên.

Khi nghe giọng nói của Đình Đằng Phong, cậu ta đã vững tin.

Mình đã thoát khỏi cái chết.

"Đúng vậy, Mạnh Thắng và em đều ở đây."

Phạm Sơn đang định chạy ra ngoài thì đột nhiên quay lại, đưa tay nắm lấy tay Mạnh Thắng.

Đặt nó lên vai cậu ta.

Hóa ra cậu ta muốn giúp Mạnh Thắng.

Mạnh Thắng do dự một lát.

Sau đó không có từ chối.

Cứ như vậy, cậu bước ra khỏi khe hở cùng với Phạm Sơn.

Bên ngoài đống đá.

Sương mù đã tan.

Có cơn gió mát đang thổi qua. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Mạnh Thắng cảm thấy như mình lại trở thành một con người.

Sau đó cậu nhìn thấy một cỗ Huyền cơ đứng cách đó không xa.

Ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống khung máy.

Đình Đằng Phong mang theo một đội chiến đấu tới.

Tiểu đội trưởng nhìn thấy xác côn trùng khắp nơi trên mặt đất.

Sắc mặt anh ta hơi thay đổi.

“Các cậu đã gϊếŧ tất cả những thứ này à?”

Phạm Sơn gật đầu mạnh mẽ.

Sau đó cậu ta nhìn về phía Mạnh Thắng: “Chủ yếu là cậu ta gϊếŧ chúng.”

“Tôi chỉ gϊếŧ một ít thôi.”

Nói xong, Phạm Sơn mới phát hiện.

Tiểu đội trưởng và các thành viên của đội chiến đấu đều nhìn Mạnh Thắng với một chút kính nể.

Đình Đằng Phong nhìn từ trên xuống dưới.

Gật đầu.

"Trở về trước đi. Nếu có việc gì thì ngày mai chúng ta sẽ nói."

Tiểu đội trưởng ra hiệu và yêu cầu một chiếc xe địa hình chạy tới.

Khi lên xe.

Mạnh Thắng nhìn thấy một chiếc cáng đi ngang qua.

Nằm trên đó là thi thể của Ngô Thịnh.

Cậu ta đã bị hút thành cái xác khô.

Cái chết thật khủng khϊếp.

Sau khi trở về trại.

Mạnh Thắng và Phạm Sơn được khám và điều trị.

Vết thương của Mạnh Thắng nghiêm trọng hơn.

Cậu được ở lại trong xe y tế để theo dõi.

Một đêm im lặng trôi qua.

Ngày hôm sau, Mạnh Thắng bị Đình Đằng Phong gọi vào lều.

Đình Đằng Phong hỏi chuyện ngày hôm qua.