Chương 9: Không phải người khác

Trong phòng tiếp khách chỉ còn lại một mình Hứa Trăn, trái tim cô đột nhiên đập thình thịch, bởi vì khẩn trương.

Trực giác của cô từ trước đến nay rất chuẩn, lời nói của người đàn ông kia ý vị sâu xa, nhưng cô lại không hiểu được hàm nghĩa trong đó.

Nghĩ đến khuôn mặt phóng túng của anh, phong lưu tuyệt luân, Hứa Trăn cảm thấy khó hiểu.

Sao người nhà của Đinh Hiểu Dương lại như vậy.

Hứa Trăn trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan tầm. Thứ Sáu cô chỉ dạy một tiết, học sinh được tan học sớm, về cơ bản cô sẽ về nhà vào buổi trưa.

Chủ yếu là do thứ sáu tuần nào Hứa Kiệt cũng về nhà, trong nhà luôn vì cậu nấu ăn ngon. Cho dù cô không thể về sớm, Trương Anh cũng sẽ gọi điện thoại thúc giục, muốn cô mua một con gà hoặc mua ít sườn trên đường.

Hứa Kiệt chính là chuyện quan trọng nhất của nhà bọn họ.

Năm đó Hứa Trăn thi đại học còn không được loại đãi ngộ như này.

Đến giờ tan tầm, điện thoại của Trương Anh chuẩn xác gọi tới.

"Trăn Trăn, trên đường trở về con mua mấy con cua, em trai con muốn ăn."

"Dạ vâng ạ."

Hứa Trăn ở chợ hải sản chọn mấy con cua lớn, chờ sau khi về nhà, thấy trên sô pha chất đống quần áo một tuần chưa giặt của Hứa Kiệt, Hứa Trăn cảm thấy đau mắt, cô theo thói quen đi vào phòng bếp trợ giúp Trương Anh.

"Trăn Trăn, con làm cua cay đi, em trai con thích ăn."

Hứa Trăn cúi đầu đáp một tiếng.

Trương Anh nhạy bén nhận ra vẻ mặt của con gái, quan tâm nói: "Có chuyện gì vậy? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có."

Trương Anh lặng yên thở dài một hơi, con gái bà tính nết như nào bà đương nhiên hiểu rõ, chuyện gì cũng nghẹn ở trong lòng, không muốn trao đổi với người khác, không biết nói chuyện như con trai.

Đúng bảy giờ, gia đình họ Hứa đúng giờ ắn cơm.

Sau khi Hứa Hưng Quốc thân là người đứng đầu một nhà ngồi xuống, Hứa Kiệt là người thứ hai ngửi thấy mùi thơm đi đến.

Cậu thèm không chịu nổi, đầu tiên dùng tay cầm một cái chân cua, bị Trương Anh cưng chiều đánh một cái, khẽ mắng vài câu: "Vài phút cũng không đợi được, tay không sạch sẽ, ăn sẽ bị tiêu chảy."

Hứa Kiệt nhận lấy bát đũa Trương Anh đưa tới, cười nói một câu cảm ơn mẹ.

Mặt mày cậu đoan chính, sáng sủa tuấn tú, vóc người thì đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ tăng vọt, đã cao một mét tám, vô cùng hút mắt.

Hứa Trăn múc xong cơm cho mọi người, cuối cùng ngồi xuống.

Hứa Kiệt nhìn Hứa Trăn yên lặng ăn cơm, gắp một cái càng cua cho cô, cười với cô: "Chị vất vả rồi."

Hứa Trăn khẽ mỉm cười.

Ăn không nói, ngủ không nói.

Hứa Hưng Quốc đặc biệt coi trọng quy tắc, cho nên từ trước đến nay nhà bọn họ ăn cơm luôn an tĩnh. Chỉ là từ sau khi có Hứa Kiệt, trên bàn cơm mới ngẫu nhiên vang lên thanh âm của cậu.