Chương 10

Hứa Trăn ăn cơm xong thì ở trong phòng mình, đến mười giờ tối, cô lấy đồ ngủ ra tắm rửa.

Trong nhà chỉ có hai phòng vệ sinh, phòng ngủ chính có một cái để cho Hứa Hưng Quốc và Trương Anh dùng. Phòng vệ sinh bên ngoài là cho Hứa Trăn và Hứa Kiệt dùng.

Cô đoán khả năng Hứa Kiệt còn chưa đi tắm rửa, thứ sáu trở về chắc chắn cậu sẽ chơi game nửa ngày, cô phải thừa dịp lúc cậu chưa chơi xong đi tắm rửa.

Trong phòng tắm đặt hai loại đồ vệ sinh cá nhân khác nhau, một bộ là của cô, một bộ là của Hứa Kiệt.

Cậu luôn nói đồ Hứa Trăn quá thơm, một thanh niên như cậu làm sao có thể dùng mấy đồ của con gái như vậy được, nếu bị người ta ngửi thấy thì cậu sẽ bị cười chết.

Hứa Trăn tắm rửa xong, mở cửa phòng tắm, đi tới trước bồn rửa mặt, bước chân dừng lại, cô nhìn thấy bên cạnh bồn rửa mặt đặt một chậu quần áo đã thay của Hứa Kiệt, đồng phục học sinh màu xanh trắng.

Mà ở giữa bồn rửa lại đặt một chậu qυầи ɭóŧ tối màu của con trai, không nhiều lắm, vừa vặn năm cái.

Trong lòng Hứa Trăn không vui, đặt chậu sang một bên, bắt đầu nặn kem đánh răng.

Quần áo của Hứa Kiệt đều do Hứa Trăn giặt.

Trong nhà để tiết kiệm tiền chưa bao giờ mua thêm máy giặt, trước đây quần áo của một gia đình bốn người đều do Trương Anh giặt bằng tay.

Nhưng sau đó móng tay Trương Anh bị một ít bệnh vặt, dính nước là sẽ đau, bình thường rửa rau còn được, lúc giặt quần áo thì sẽ thấy hơi đau nhức.

Hứa Trăn từ nhỏ đã thương mẹ, thường xuyên giúp mẹ làm việc.

Trương Anh không chỉ phải lo cho gia đình bốn người bọn họ, mà còn thường xuyên về quê chăm sóc hai ông bà.

Loại việc nhà này, từ trước tới nay đàn ông con trai nhà họ Hứa không bao giờ dính vào.

Bây giờ Hứa Kiệt cũng lớn như vậy, Hứa Trăn càng ngày càng kháng cự phải làm công việc lặt vặt như giặt quần áo cho cậu, cô cho rằng Hứa Kiệt phải tự mình làm việc.

Hứa Trăn mở vòi nước ra, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, không chú ý tới cánh cửa hơi mở ra.

Khóe mắt cô lơ đãng liếc qua, thì nhìn thấy Hứa Kiệt khoanh tay trước ngực đứng dựa ngoài cửa.

Cô giật cả mình.

"Đứng đó làm gì? Tính dọa người à?"

Hứa Kiệt nhìn người phụ nữ chỉ đến bả vai mình, cuối cùng trên mặt cô cũng xuất hiện một ít nét mặt sinh động, không giống như khúc gỗ khi ở trên bàn cơm.

Cô vừa tắm rửa xong, tóc được búi củ tỏi, không đeo kính, giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống, bám vào làn da trắng sứ, con ngươi màu đen của Hứa Kiệt chuyển động vài cái.

Cậu cười nói: "Chị, chị nhát gan quá, cái này mà cũng dọa tới chị được."

Hứa Trăn có vẻ hơi im lặng.

"Chị xong chưa, em muốn tắm."

"Sắp xong rồi, lần sau nhìn thấy đèn phòng vệ sinh tắt thì tới lượt em."

Hứa Kiệt nghe xong lại cười khẽ một tiếng.

"Chị, ngày mai nghỉ, giúp em giặt quần áo đi."

Hứa Trăn nhíu mày, giọng nói trầm xuống: "Hứa Kiệt, em cũng lớn như vậy rồi, sau này quần áo của em thì tự giặt đi."

Cô dùng khăn mặt lau mặt, đương nhiên là bỏ qua sự trêu tức trong mắt Hứa Kiệt.

"Chị gái giúp em trai giặt quần áo thì có làm sao đâu, không phải từ nhỏ đến lớn chị đều làm hả?"

"Đó là khi còn bé." Hứa Trăn đặt khăn tắm lên kệ. "Quần áo trên người em mà em cũng không biết xấu hổ để người khác giặt hả?"

"Không biết xấu hổ đó."

Giọng điệu thờ ơ của cậu khiến Hứa Trăn nghe xong thì tức giận.

"Em cũng không phải là người khác."

Hứa Trăn nhịn xuống, nói:"Em tự giải quyết đi."

Cô không nhìn cậu nữa mà trở về phòng.

Hứa Kiệt hừ nhẹ một tiếng, dù sao tới lúc đó Trương Anh vẫn sẽ bảo cô tới giặt cho cậu.