Chương 3

Cô gái này, chưa chơi đã thua cuộc từ đầu rồi.

Tôi chưa vội nói trạng thái của Đào ngay mà dẫn dắt cô nàng vào câu chuyện của mình. Vậy nên tôi tiếp tục dở trò đối đáp tư duy với Đào.

Tôi nói : ” Anh hỏi em, tay em cứ không yên, các ngón tay cứ cử động liên tục là hành động gì. “

Đào : ” Lạnh, điều hoà lạnh quá. ”

Tôi dùng một tia mắt lườm dò xét lên đôi tay Đào đan xen vào nhau, các ngón tay không nằm yên mà cử động liên tục, lúc đan xen, lúc xoa các khớp ngón tay. Hành động đó nghĩa là Đào đang bối rối , nhưng cô vẫn chối thái độ của mình.

Tôi nói tiếp : ” Vậy sao, vậy các đầu ngón chân cũng là vì lạnh nên cử động không yên hả.”

Đào dường như đã ngầm hiểu ý tôi nên cô bắt đầu rơi vào trạng thái e ngại không trả lời. Khá kì lạ, có một điều kì lạ là các cô gái làm Đào này thật chất họ không quan trọng lắm chuyện tìиɧ ɖu͙©, tìиɧ ɖu͙© đối với họ mà nói chỉ là một công cụ kiếm tiền. Các ông đừng lầm tưởng lên giường họ rên rĩ da^ʍ dật là họ có cảm xúc với mình, không đâu, tất cả chỉ là vai diễn của họ mà thôi.

Thấy Đào có vẻ ái ngại việc tôi tấn công liên tục bằng đánh tâm lí cô, tôi liền nói tiếp : ” Anh hỏi thật, hôm nay anh lên phòng em là vì anh rất tò mò một chuyện. Sao em làm cô giáo mà còn phải đi làm Đào thêm vậy.”

Đào đang bối rối nghe tôi nói vậy liền có chút giật mình, cô ngước lên nhìn tôi phân trần : ” Haizaa, em hỏi anh một câu được không ? ”

” Em nói đi ” : Tôi trả lời ngắn gọn

Đào : ” Với tất cả cô gái làm nghề này, anh đều tiếp xúc và hỏi lí do vì sao họ làm hả ? ”

Thấy Đào có vẻ nghi hoặc sự tò mò của tôi , tôi liền nói : ” Không, không phải với tất cả những cô gái làm nghề này anh đều hỏi, mà là anh hỏi tất cả những người anh từng đi qua, tài xế taxi, xe ôm, bán bún vân vân. Anh có một tính kì lạ là rất hay hỏi về công việc và cuộc sống của họ. Một phần là anh tò mò, một phần là muốn biết tất cả ngóc nghách trên xã hội này rằng họ sống như thế nào. Nói vậy không biết em hiểu không ? ”

” Em vẫn chưa hiểu lắm ” : Đào ngây ngô

Tôi : ” Ví dụ như vậy : Khi anh đi grap anh thường trò chuyện cùng họ, thu nhập ổn không, chạy có vất vả không, xe là xe ngân hành hay xe họ tự lo. Khi anh đi ăn bún giả dụ như quán vắng thì anh mới nói, anh không phải kiểu nhiều chuyện bất chấp mọi hoàn cảnh, mà là tò mò về cuộc sống của mọi người thôi, tiếp tục như anh đi ăn bún, quán vắng thì anh thường hỏi : Cô dậy lúc mấy giờ, làm có ai phụ cô không, cuộc sống gia đình ổn không, một ngày cô bán bao nhiêu nồi nước, có hết được không . ”

” Thôi nói chung em cứ coi như anh là kẻ nhiều chuyện cho dễ hiểu, cũng không khác biệt mấy, chỉ khác là nhiều chuyện của anh có ý tốt, nếu như cô bán ế thì anh sẽ ủng hộ thêm một hai bịch cho người nha ăn, nếu grap chạy có vẻ vất vả thì anh đưa chẳn tiền khỏi thối, đại khái vậy đó . ”

Tôi giải thích nghe khá dài dòng nhưng thật sự thì đã cố gắng ngắn gọn nhất rồi, dường như cô có vẻ hiểu ý tứ của tôi nên khuôn mặt cô bắt đầu thả lỏng dần ra. Tôi lúc này cũng vì nói khá nhiều nên cũng quên chuyện tìиɧ ɖu͙© qua một bên, mà chủ đích của tôi từ đầu kiếm Đào cũng vì tò mò thật sự, chứ không phải là muốn chén Đào.

Nhưng khi nam nữ ở trong một căn phòng, chuyện nổi máu da^ʍ dê là một điều hết sức bình thường, để mà nói tránh né chuyện đó thật không phải dễ dàng chút nào.

Mà khoan đã, Đào đang có điều gì đó muốn nói với tôi thì phải, vì ánh mắt cô nàng nhìn tôi mang nét buồn sầu rất nặng. Nhưng hình như cô không thể mở lời, có một cái gì đó đang đè nặng trong khuôn miệng cô, chặn lại giữa cổ họng, dường như chỉ cần cô mở miệng, cô có thể khóc ngay sau đó.

Ánh mắt long lanh ẩn sau cặp kính của cô khiến tôi rất phiền lòng, tôi sợ phụ nữ khóc, rất sợ. Khi phụ nữ khóc trước mặt , tôi cảm thấy họ rất bé bỏng và đáng thương, tôi lại là lọai người thích che chở bảo vệ. Vậy nên rất sợ khi con gái khóc trước mặt mình…

Tôi đứng dậy tiến lại phía Đào đang ngồi rồi đưa tay lên vuốt tóc nàng, tôi xoa nhẹ ngay đỉnh đầu nàng rồi vỗ về : ” Cảm thấy nói không được, thôi không nói . ”

Hành động của tôi chỉ là phản xạ cơ bản của một thằng đàn ông khi thấy phụ nữ gần rơi nước mắt thôi. Đơn thuần chỉ là hành động quan tâm không hơn, ở Đào cái tôi nhìn thấy là sự thương cảm vì tôi biết. Ở trong cái ” ngành ” điều tiếng này, sống thật không dễ dàng, có người thì làm đĩ để ăn chơi hưởng thụ, có người thì làm đĩ chỉ vì những khỏan nợ khổng lồ phải gồng gánh trên vai, có người lại làm đĩ chỉ vì bị gài như cô Vy bạn thân tôi.

Người ta thường nói

” Không nghe đĩ kể truyện, không nghe nghiện trình bày . ”

Đúng

Đúng là không nên nghe đĩ kể truyện vì con đĩ nào cũng chỉ một nội dung là : Nhà ba má em bể nợ vài trăm hoặc vài tỷ, em phải đi làm để trả nợ, nếu không thì mất nhà mất người vân..vân.

Đại khái cô nào cũng sẽ nói với chúng ta y như thế không khác chút nào.

Bạn có hiểu vì sao không ?

Vì bạn không phải là đối tượng mà những cô gái đó tin tưởng, đối với bạn họ chỉ là một con đĩ tầm thường. Đối với những con đĩ đó, bạn cũng chỉ là thằng khách qua đường mà thôi.

Mua vui, trả tiền.

Tôi thì khác , cái cách tôi tiếp cận các cô Đào đều mang một cử chỉ thân thiện và quan tâm. Các cô Đào mà tôi quản đều luôn coi tôi như anh em trong nhà, tuyệt nhiên tôi lại rất kị những kiểu tụ tập rồi nói xấu nhau. Vậy nên gần như cô Đào nào tôi cũng biết về số phận của riêng họ, những tâm tư của họ, tôi đều để riêng một góc.

Đặc biệt một điểm nữa, tôi khá là cuốn hút khi ngồi đối diện với một người và lắng nghe họ nói. Cuốn hút không phải vì tôi đẹp, cuốn hút vì tôi biết lắng nghe, hiểu và biết nói lại những gì để họ có thể mở lòng tin tưởng mà mang hết tâm tư ra trình bày.

Cô giáo Đào là một ví dụ, chờ xem tôi làm thế nào.

Tôi và Đào tạm thời rơi vào trạng thái im lặng, cái sự im lặng diễn ra trong thoáng chốc khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt và nặng nề hết sức. Thấy vậy tôi ngỏ lời

” Hay là mình đi ra quán nào ngồi một chút cho đở ngột ngạt em nhỉ ? “

Đào trố mắt lên nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên , Đào nói : ” Hả ? , ra ngoài ? , Em vẫn còn đang giờ làm. ”

Chậc !

Tôi quên mất là Đào vẫn đang trong giờ hoạt động của mình , tôi có cái tật là khi tiếp xúc với một ai đều không nghĩ người ta là người làm ngành nghề gì, với ai tôi cũng cư xử một mực thân thiện như nhau. Điều đó khiến sự gần gũi thân thiện của tôi và Đào làm tôi quên mất cô cũng chỉ đang làm nhiệm vụ của một con đĩ .

Tôi nói : ” Em đi khách một lần bao nhiêu , hoạt động ở web nào . ”

Đào : ” Em không làm ở web sợ gặp người quen tại em là dân thành phố. Em đi hai triệu. ”

” Hai triệu ? ” : Tôi hơi ngạc nhiên vì cái giá của Đào vừa nói ra, đáng lẻ Đào phải đi giá tốt hơn như thế, có thể bốn, có thể là năm.

” Vâng, hai triệu. ” : Đào trả lời ngắn gọn.

Tôi lúc này cần suy nghĩ một chút để nói điều gì ra cho hợp lí.

Sau một đoạn thời gian ngắn tầm một phút suy nghĩ. Tôi nói : ” Tôi đưa em ba triệu, em phục vụ cho tôi . ”

Đào có vẻ ngỡ ngàng trước đề nghị thẳng thừng của tôi , cô trố mắt lên và dường như không biết nói gì , sau một hồi ngập ngừng cô mới trả lời : ” Tại sao ? ”

” Không có sao trăng gì, chỉ đơn giản là muốn thì sẽ làm . ” : Tôi cũng trả lời thẳng vấn đề không ngại ngần vòng vo.