Chương 2

Chuẩn rồi, Đào nói trúng tim đen của tôi khiến tôi hơi ngạc nhiên, nhưng bản lĩnh tôi đâu có hèn kém như vậy, mặc dù bị người ta soi trúng tim đen vì nếu Đào thua cuộc tôi chắc chắn là sẽ nói ” nếu em thua em phải ngủ với anh ” . Nhưng đã bị soi trúng tim rồi, tôi đành phải bẻ lái đi hướng khác nghe cho nó gai góc và bản lĩnh hơn.

Tôi trả lời : ” No, nếu em thua anh, anh cho em chọn , không phải anh đề nghị . Ok chưa.”

Bây giờ đến Đào ngạc nhiên vì cái cách tôi trả lời, cô nói : ” Chà, gai góc nhỉ, được thôi, nếu anh thắng cuộc thì em cho anh chọn điều kiện luôn, em không sợ, không lẻ tuổi em cộng thêm bốn tuổi là phải ra ba mươi tuổi, anh già như thế sao. Em không tin là nhìn anh vậy mà ba mươi tuổi được.”

Tôi khá là cảm thấy vui trong lòng vì tôi thắng chắc rồi, hơn nữa cô gái này khiến tôi thấy khá thú vị, sự ngang tàng và bướng bỉnh làm tôi rất hứng thú.

Tôi tiến lại gần Đào, thì thầm vào tai cô : ” Nếu em cho anh chọn điều kiện người thắng cuộc , vậy trò chơi này kết thúc rồi, chuẩn bị tâm lí đi cô giáo.”

Đào nghe tôi nói đến hai chữ ” cô giáo ” nên lộ rõ vẻ sửng sốt, chắc là không biết rằng trước khi tôi lên phòng này gõ cửa đã tìm hiểu kỉ trước rồi. Nhưng cô vẫn giữ sự điềm tĩnh và cứng rắn của mình với câu trả lời : ” Thua thì chịu, show đi anh nhà văn .”

Giờ đến lượt tôi sửng sốt, tôi giật người lùi lại một bước vì bị shock nhẹ, ôi không tin nổi vào tai mình rằng cô giáo này biết tôi là anh nhà văn, lại gọi trúng cái tên mà tôi yêu thích ” anh nhà văn ” chứ không phải là ” nhà văn ” hay ” thằng nhà văn “.

Tới đây tôi cam đoan một điều rằng Đào cũng đã để ý vào hỏi về tôi trước đó rồi, nhưng cô luôn giữ thái độ lạnh lùng như không quan tâm đến tôi khiến tôi lại thấy thú vị hơn bội phần.

Tôi thầm nghĩ trong đầu . ” Tới đây là cô giáo chết chắc rồi.”

Tôi nghi ngờ vì sao Đào biết tôi làm nhà văn nên gặng hỏi : ” Khoan, sao em biết anh làm nhà văn . ”

” Chẳng phải anh đang viết bộ truyện về cô bạn thân anh sao ? . ” : Đào mỉa mai

Tôi : ” Chà vậy là em đã đọc nó, hay là em hỏi ai về nó, hay là như nào .?”

Đào mỉm cười nhỏ nhẹ nói : ” Em đọc trên mạng thôi, nghe làm gái làm gái thấy nhột nhột nên đọc.”

Tôi phì cười khi thấy tác phẩm mình được nhiều người biết đến , tôi nói : ” Ây chà, rất tiếc là anh không úp ảnh mình lên , sao em biết anh là tác giả ? ”

Đào che miệng cười to như được mùa, xong nói : ” Vô tình thôi, cái hôm anh dắt xe cho em là em đã nghi nghi rồi, vì có cái ảnh anh ngồi tầng năm chụp chân xuống, cảnh khá giống ở trước khách sạn mình. Em hỏi bé lễ tân anh tên Duy đúng không, cô bé đó kêu sao em biết. Vậy đó ”

” Vậy em trả lời cô bé đó thế nào ? ” : Tôi tò mò

” Em chỉ cười rồi lên phòng thôi.” : Đào trả lời ngắn gọn

Câu trả lời của Đào khiến tôi không biết nói gì thêm, nhưng cũng nhờ sự biết trước của Đào về tôi nên khiến tôi có chút hưng phấn trong việc tiếp cận Đào.

Ngay lúc này trong phòng ánh sáng không được tốt cho lắm nên tôi cũng không thể nhìn rõ được toàn diện nét đẹp của mình, trong ánh sáng mờ ảo , một đôi mắt không được tinh tường của tôi lại thấy Đào rất cuốn hút trong bộ đồng phục đi dạy của cô. Nếu tôi là học sinh cấp ba tôi nhìn cô chắc chắn tôi sẽ có một cái suy nghĩ thủ da^ʍ trong tinh thần rồi.

Một cái áo sơ mi trắng dài tay nhưng sắn gấu áo lên khuỷ tay , một chiếc váy cúp màu đen ôm trọn vòng ba một cách đầy khiêu gợi. Sự căng tròn của cái mông Đào khiến tôi thổn thức từng giây, thật khó để né tránh ánh mắt khỏi điểm đó. Áo sơ mi của Đào gần như chật cứng dưới vòng một của mình, ngồi một bên nhìn ngang chắc chắn sẽ thấy phần nào đó bộ ngực của cô qua những khe hở giữa cúc áo.

Cô đeo cặp kính đen với mái tóc buộc cao lên làm tôi mường tượng đến một nhân vật trong thời thơ ấu rất nổi tiếng và được nhắc đi nhắc lại qua bao thế hệ thanh niên .

Đích thị nhân vật tôi vừa nhắc là Cô Giáo Thảo rồi. Đúng, chính là tôi đang so sánh với nhân vật huyền thoại một thời của các thanh niên Việt Nam.

Cô giáo Thảo

Chậc ! Nghĩ đến nhân vật huyền thoại này cậu nhỏ của tôi không thể kiềm hãm được mà bắt đầu cọ ngoạy hư hỏng.

Với bộ đồng phục, cặp kiếng đen cũng không giúp Đào che đậy được cái vẻ dâʍ ɖu͙© của mình, cơ thể cô nóng bỏng đầy sức hút trông không giống như một giáo viên mà tôi thường thấy, Đào giống một con đĩ thì đúng hơn.

Nhưng là một con đĩ tri thức, ừ thì cuộc sống mà, lúc this lúc that nên có đĩ this đĩ that ok.

Đúng, Đào rõ ràng là một con đĩ tri thức, ít nói nhưng nói câu nào đậm chất tư duy câu đó, không nói lời thừa, không biểu hiện là người có học thức. Nhưng như vậy cũng đâu che đậy được cái con người dâʍ ɖu͙© bên trong của Đào thể hiện rõ qua hàng chân mày rậm rạp kia?

Sau một hồi suy tư tôi mở lời tiếp tục câu chuyện : ” Đào, em có phải giáo viên không, nhìn em không giống lắm .”

” Nhìn em giống gì anh ? ” : Đào thắc mắc

Tôi thẳng thắng : ” Nhìn em dâʍ ɖu͙© lắm, bộ đồ kia không che đậy được độ da^ʍ của em . ”

Đào có vẻ bất ngờ khi nghe tôi nói, nhưng Đào vốn dĩ là một con đĩ có tri thức nên không vì lời kích động của tôi mà dính bẫy , Đào nhanh trí trả lời : ” Điểm nào của em khiến anh thấy như thế . ”

Vẫn là sự điềm tĩnh và trả lời rất ngắn gọn, Đào khiến tôi hơi bối rối khi dùng ngôn ngữ để đấu trí, tôi thật ra đang kích động tâm trí Đào để Đào lao vào chứng minh rằng bản thân không như thế. Một khi lao vào chứng minh là sập bẫy tôi rồi, việc còn lại rất đơn giản.

Chén Đào.

Nhưng không, Đào vẫn thản nhiên hỏi ngược lại tôi rằng điểm nào của cô ấy khiến tôi thấy thế, không như những con đĩ khác, thường sẽ nói là .

” Ai nói em da^ʍ, da^ʍ hay không lên giường là biết. ”

Như vậy tôi chỉ cần nói kích lại

” Vậy lên thử xem da^ʍ hay không da^ʍ. ”

Đại khái là vậy, nhưng vì Đào vặn vẹo lại khiến tôi cần chút thời gian suy nghĩ, tôi trả lời : ” Cặp kiếng kia tuy màu đen che hết phần nào khu vực mắt em, nhưng chân mày thì không, nó vẫn lộ rõ ra rằng chân mày da^ʍ. Còn nữa..”

Tôi kê tay vào mũi Đào tiếp tục nói : ” Hơi thở của em đang không ổn định, nó hơi vội. Em biết vì sao anh biết em thở nhanh hơn không ? ”

Đào bắt đầu bị tôi đàn áp tinh thần, những câu nói của tôi như trúng tim đen của Đào khiến cô thấy bối rối, câu trả lời lúng túng của cô lộ rõ cho tôi thấy trạng thái cô như thế nào : ” Làm sao….sao anh biết . ”

Tôi nháy mắt với Đào nói : ” Kinh nghiệm , nhìn hành động tay chân, nhìn ánh mắt, nhìn cử chỉ là biết đối phương đang ở trạng thái gì, tự tin, kích động, hưng phấn, nóng vội , nói thật, nói dối… vân vân.”

Đào liền nói : ” Vậy anh nói xem, em đang ở trạng thái gì, nếu nói đúng chịu gì em cũng chịu. ”

Tôi nhếch mép đắc ý nhìn Đào : ” Chắc chưa ? ”

” Chắc ” : Đào khẳng định như đinh đóng cột

Tôi phì cười vì Đào đã sập bẫy , tôi nói : ” Ngay cả kêu em ngủ với anh em cũng đồng ý . ”

” Cái đó…hmmm. Được, em biết anh sẽ đoán không đúng được. Ok, theo ý anh . ” : Đào tỏ vẻ đắc ý ngược lại.

Đào không biết một điều rằng để đấu trí với tôi sự thông minh chưa đủ, cần thêm sự từng trải và kinh nghiệm nữa. Vì là đời tôi loại người nào cũng đã từng tiếp xúc, nên tôi nắm bắt tâm lí rất dễ dàng.