Chương 95: Sao quả tạ

Như tựa chap, đời tôi có muôn vàn khó khăn cần phải vượt qua, y như kiểu họa vô đơn chí… và cũng có nhiều trường hợp là ách giữa đàn mang vào cổ.

Sáng sớm chủ nhật hôm ấy tôi chạy 3 4 nhà sách mới moi ra cuốn sách đã lỡ quẹt vào hôm qua, kiểu gì cũng sẽ nghe bà giáo chửi nhưng không sao, tôi sẽ có cách làm cho bả nhận. Mà than ôi, đời đâu có như người tưởng tượng.

Đứng trước cổng nhà bà thím, qua hàng song sắt:

- Ủa bà làm gì ở đây?

- Ông đâu đây? Tui về thăm chị tui!

- Tui vô thăm cô tui!

- Về đi! – Nhỏ Dung đứng trên thềm ba phủi tay tỏ vẻ mày mà không về là tao thả chó.

- ………………..

Thế là đứa chỏ mỏ ra, đứa chỏ mỏ vào 6 mắt nhìn nhau trào máu họng. Sở dĩ 6 mắt là do nhỏ Dung nó mang kính. Con này có cái tật ỷ y không cận nặng nên nó thích diện thì mang kính, không thích thì quăng tận đâu đâu. Có hôm còn bỏ dưới nhà ăn của trường xong chửi tôi là chơi xấu giấu kính nó. Nhìn mặt tôi rảnh đến thế sao?

- Ủa Nguyên đến hả, sao cô gọi em sáng giờ không được?

- Em mua cái này – Tôi giơ sách lên qua hàng song sắt. Mà may ghê, cũng may khi bả bật chế độ cô trò trước. Chậc, phải tập nhuần nhuyễn hơn mới được.

- Ủa em mua chi?

- Mua đền cô!

- A… em BỊ ĐIÊN hả?

- …………….

- Haha đúng rồi chị, chả bị điên đó… Hahahahha

- ……………

- Vô đi, đứng đó làm gì?

- Mở cửa.

- À ha, cô quên.

- ……………

Thiệt tình, con Dung nó muốn để tôi chết dí ở ngoài thì cũng không bàn đến rồi, ngay đến cả bà thím cũng vô tư đứng nói qua nói lại, 5m mà làm như ngồi kế cạnh nhau vậy. Tôi hết hiểu nổi bả rồi.

Vừa ngồi xuống uống được ly nước:

- Ủa rồi cô gọi kiếm em có chuyện gì cô?

- Nè – Bả hất mặt qua nhỏ em quý hóa của mình.

- Dạ?

- Hôm nay em rảnh không?

- Em đang ở đây tức là rảnh rồi.

- Ông ăn nói giọng vậy với chị tui hả?

- Chứ…..

- Thôi thôi, nghe em nói hồi xưa em ở trong quê hả? Hì dẫn bé Dung về ruộng chơi bữa đi.

- What? Đi ruộng á?

- Ừa! Dẫn đi nha! Có gì rủ thêm mấy bạn cùng đi.

Ý hay à nha, nếu mà thế thì tôi sẽ gián tiếp ra mắt bả với tụi mấy đứa trong nhóm. Kệ con Dung, đá nó sang một bên. Tự dưng hôm trước thằng Khôi rủ bà thím đi chung chuyến đi chơi xa làm tôi cũng suy nghĩ, có nên để bả đi chơi với nhóm tôi không… chậc, tự nhiên giờ thời cơ đã đến. Haha ok!!

Vậy là tôi bấm số gọi:

- Alo Cẩn hả? Bữa nay mày rảnh ha?

- Rảnh thì có rảnh.

- Là sao?

- Đm nói đi, dài dòng!!

- Mọe… haha – Tôi hú hồn nhìn sang bà thím - Nói chung anh tính rủ chú em đi ruộng chơi ấy mà. Ý chú sao?

- Đm mày điên à, giờ 9h mấy gần 10h rồi, phơi thây ngoài đấy làm gì?

- Đi chơi, đi không? Nói cho tao biết 1 câu.

- Không, bố vừa té cầu thang.

- Á đù haha, rồi sao? Má….. à không, mà sao cái số mày toàn té cầu thang vậy?

- Đm vì chơi với mày đó, bố bị lây.

- Ờ khá lắm. Thôi chết luôn ở nhà đi, tao rủ thằng Khôi.

- Thằng điên!

Đang nhìn điện thoại chửi thầm thì nghe tiếng tằng hắng của cô giáo phía sau. Biết ngay là tí sẽ “lột da” vụ ăn nói có hơi 3 chấm với thằng Cẩn. Sau đó tôi gọi cho thằng Khôi thì nó ok ngay còn nói rủ Trâm đi, nó sẽ rủ Quỳnh đi. Kệ càng đông càng vui.

Và thế là sau 4 cuộc gọi vòng vòng tổng đi là 7 người. Tính luôn thằng Hòa sẽ là “hướng dẫn viên du lịch”.

- Rồi, cô vô thay đồ đi, tụi nó đi liền đó.

- Không, cô đi làm gì? Ở nhà soạn giáo án chứ!

- What? Sao cô không đi?!!!

- Nãy giờ lỗ tai ông đi ăn giỗ hả? Chị tui nói là chị tui bận. Mà tại chị tui kêu đi nên tui mới đi, chứ còn lâu tui thèm đi với ông!! Plè!!!

- ……………

- Mọi người đi nha nha, hì hì!!

Nhìn thái độ cầu khẩn của bả là tôi xiu lòng rồi, mà thấy cái ngữ điệu như làm ông làm cha người ta của con Dung là tôi lại tức lộn ruột. Cỡ thằng nào dám ăn nói vậy là nãy giờ ăn mấy cái xiên vào họng rồi.

- Hội ý chút!

- Nè nè, ông kéo chị tui đi đâu vậy???

- Đã bảo hội ý!!! Bà ngồi đó đi.

Kéo bà thím xuống gian bếp, tôi ngó nghiêng xem nhỏ Dung có đi theo không rồi mới quay lại quạo quọ với người yêu.

- Trời ơi, em có biết anh dẫn mình nó đi là chết toi luôn không hả? – Tôi la làng trong thì thầm.

- Ủa có gì đâu? Mà nè, không được kêu em của em là nó!! Nghe chưa!!!

- Giờ mà em còn quan tâm đến chuyện đó hả? Trời ơi!!!

- Mà có gì anh làm dữ vậy? Thì anh cứ nói em gái em, bạn học của anh. Có gì đâu?

- Em không biết là nếu đi như vậy thì tụi nó sẽ nghĩ Dung là bạn gái anh không?

- Sao nghĩ vậy được??

- Tụi nó đòi anh ra mắt… BẠN GÁI 2 năm nay rồi đó!!!

- Ủa anh nói với mọi người anh có bạn gái hả? Hay ha.

- Thì.. thì có phải khoe chứ sao?? Mà trời ơi giờ sao đây. Thôi chiều về rồi soạn, giờ đi đi. Anh lạy em, đi đi mà – Giờ đến lượt tôi cầu khẩn bả.

- Thôi, em không đi đâu.

- …………….

- …………….

Giờ nghĩ lại chắc lúc đó bả nhìn thấy mặt tôi như kiểu bả mà không đi thi tôi chết chắc. Haha, lòng trắc ẩn của bà thím nhà tôi bao la lắm mà. Làm sao nỡ để người yêu vào cơn khốn đốn… nhất là khi bả trực tiếp gây ra cơn khốn đó cho tôi. Còn con Dung? Nó là sao quả tạ, một cái sao quả tạ to đùng mà tạo hóa đã đạp xuống cho tôi.

30p sau chúng tôi có mặt đầy đủ ở ngõ nhà tôi, tụi bạn có phần bất ngờ khi gặp bà thím và dành cho nhỏ Dung sự hiếu kì. Kiểu em gái cô chủ nhiệm sao? Lần đầu mới gặp người nhà của bả. Riêng thằng Khôi thì cười đểu đểu kiểu đách gì đấy. Tôi mặc kệ.

Vậy là 6 người 4 chiếc xe: Bà thím chở Dung, Khôi và Quỳnh một xe, Trâm và tôi mỗi đứa một xe. Lúc đầu con Trâm chửi tại sao không đến rước nó. Rước rước con khỉ, tí nữa tôi còn chở thằng Hòa mà.

Vượt quãng đường gần 7km ra khu ruộng gần nhà cũ tôi ngày xưa, thằng Hòa dẫn xuống nhà nhỏ lớp trưởng cấp 2 của nó – tên Hương rồi nhỏ đó mới dẫn đi xuống thẳng ruộng cách gần 300m đem theo mớ nồi niêu xoong chảo. Vậy là đoàn người kết nạp thành viên mới để chuẩn bị vượt vũ môn quan… à nhầm vượt ruộng, lúc đó cũng gần 11h rồi. Nhớ lại lời chửi của thằng Cẩn lúc nãy thấy cũng đúng, đúng là tôi điên thật rồi.

- Mọi người đi đi, cô ở trên này lo việc nhóm lửa tí lên luộc ốc. Nhớ bắt nhiều nhiều nha – Bả nhìn tôi cười đầy trìu mến. Hay lắm!

- Dạ em cũng ở lại phụ cô. - Nhỏ Quỳnh cũng tiếp lời.

- Dạ cô, vậy tụi em đi xuống trước.

- Ừa mấy em đi đi. Cố lên hihi.

- …………….

Tôi chán đời quá.

Đoàn người nối đuôi nhau xuống ruộng. Dẫn đầu là thằng Hòa với nhỏ Hương, rồi đến Khôi và Trâm, rồi Dung và tôi đi cuối. Với cái tâm tưởng lần đầu hòa mình vào thiên nhiên nhỏ Dung thích ra mặt, cứ hí hửng nhúng nhảy làm thằng Hòa nhắc 2 3 lần coi chừng té.

Nhưng nó không té, mà đứa khác lại té. Trời hôm ấy có vẻ xanh…

- Ủa con này là con gì vậy?

- …………

- Đâu? À con dế. Ủa??? – Thằng Khôi hết hồn quay lại.

- Nó là công chúa, mới xuống ruộng lần đầu – Tôi ngán ngẫm thở hắt ra.

- Cẩn thận nha – Thằng Hòa lại nhắc.

- Ừa hì hì.

Tôi muốn chửi thề, sao bình thường với tôi nó lên giọng lắm mà, sao tự dưng gặp mấy đứa này nó lại thế??? Why?? Sau này có lần 2 đứa đang cãi nhau tôi mới nhắc vụ này, nó nhún vai “Tui đâu có coi ông là con trai”. Đm thế bố là loài gì???

Vì quá chán đời nên tôi hay nhìn lên phía trên bờ để lấy động lực. Đôi khi bà thím thấy tôi nhìn lên liền nhỏe miệng cười, cưng chết được. Đôi khi thì không thấy bả đâu làm tôi cứ phải ngó lên tìm kiếm.

- Ê khúc này trũng quá, Nguyên qua trước với tao mày, để có gì đỡ mấy bạn sau.

- Ờ.

Tôi nghe lời liền né 3 4 thân hình phía trước mà đi lên.

Nhỏ Hương qua an toàn.

Trâm cũng thế.

Thằng Khôi thì nhường nhỏ Dung qua trước vì sợ có gì nó sẽ đỡ phía sau.

- Ê đỡ tui nha, có gì té là tui nằm luôn dưới đó nha.

- …………

- Ò qua đi. – Thằng Hòa đưa tay ra cẩn thận rướng người một chút.

- Hây daaaaa!!!

Mọe, qua có cái bờ ruộng mà như đi đánh trận không bằng. Nghe giọng mà không nhìn cảnh chắc tưởng con này đang đấu Karate quốc tế. Con nhỏ công chúa qua được rồi nên cả tôi và thằng Hòa đều bỏ đi, tất nhiên vì nghĩ thằng Khôi còn cao to hơn tôi, nhiêu đây nghĩa lí gì.

Nhưng không!

BẸP!! ỤC ỤC ỤC!!!

- Bây, cứu TAOOOO!!!

- ……………

Vậy là cả bọn nhất loạt quay lại nhìn cảnh tượng hết nửa đùi thằng Khôi bị ngập dưới sình. Hahahahahaha… các bác thông cảm cho tôi cười phát, giờ nhớ lại cảnh đó mắc cười chứ lúc đó thì đâu dám cười, tôi mà cười chắc nó từ tôi luôn.

Vậy là một bữa mò cua bắt óc có một khổ chủ mặc quần ướt mem đi về. Sau khi bị lọt sình thì Khôi lượn luôn lên trên “khóc kể” với còn bồ nó và bà thím. Còn tôi? Tự nhiên lúc đó tôi mong tôi cũng bị gì đó để lượn lên ngay. Mà ôi có thằng bạn thân từ tấm bé vì tôi mà không quản nắng gắt thì làm sao mà tôi đi về cho được.

Bắt được đến hơn 12h rưỡi cũng được gần nồi ốc, bonus thêm vài con cá trê nhỏ mà thằng Hòa vô tình thấy được… nói đúng hơn là tự dưng với phải một ổ cá trê. Thằng Hòa với nhỏ Hương mừng ra mặt, nhỏ Trâm thì lo ngắm bò ngắm trâu với con Dung. Đúng là bản tính giống nhau nên hợp là phải. Cứ tía lia còn xin Yahoo nhau nữa. Ừ rảnh lắm.

Kết thúc chuyến đi ngày hôm đó là mọi người xử xong nồi ốc luộc rồi đợi tôi và thằng Hòa nướng xong mấy con cá trê. Nói chung là một chuyến đi nóng thấy mịa nhưng ăn thì ngon ác.

Về đến nhà bà giáo thì cũng hơn 3h, bả cứ kêu đừng có chạy theo bả với nhỏ Dung làm gì, cứ về thẳng nhà đi mà tôi đâu có chịu. Cả ngày nay có con Dung làm kì đà cản mũi, tôi đâu có được đυ.ng bả cái nào đâu.

- Ủa rồi ông vô nhà chị tui nữa làm gì? Về đi rồi lo chuẩn bị đồ lên trường. – Nhỏ Dung quay qua hỏi khi tôi đang chạy xe song song bà thím.

- Mai tui mới đi.

- Sướиɠ ha.

- Rồi chừng nào bà về?

- Tí… ý xe đến rồi kìa – Nhỏ Dung từ xa đã thấy con BMW đang trờ vô cổng nhà bà thím. Hên vãi, tiễn vong được con của nợ này.

Đó là giây phút tôi vui nhất trong ngày, dựng xe kế bên và bái bai nhỏ Dung lên đường xuống SG, bà thím thì đứng trên cầu thang chào tiễn nhỏ em quý hóa. Nó vừa đi là tôi đẩy xe vào rồi đóng cổng ngay. Nhìn thái độ của tôi thì đương nhiên bà thím biết tôi định làm gì, chỉ đứng đó mà nhíu mày tỏ vẻ hết chịu nổi tôi luôn.

- Nhớ em quá – 2 tay ôm lấy eo người yêu, tôi dùng sức mà ép bả vào tường.

- Anh chỉ được có như vầy thôi hả?

- Ủa chứ sao?

- Cứ như vầy là không làm việc lớn được chứ sao?

- Kệ. Đàn ông mà, biết giăng mùng trải chiếu rồi yêu vợ là được.

- Ai dạy……

Bả đâu có nói được nữa, bận hôn tôi rồi mà. Haha.

Kết thúc một ngày là như vậy đó!!!