Chương 94: Gần nhau hơn chút nữa

Kế hoạch đi chơi xa của bọn nhóm tôi cứ bàn xong lại hủy, hủy xong lại bàn vô, hẹn tới hẹn lui cho đến ngày giữa tháng 12. Trong một hội nghị bàn tròn nọ:

- Ê hay rủ cô Phương đi bây?

Thằng Khôi tự nhiên nói phát làm tôi mém sặc.

- Thôi đi ba, mày nghĩ sao cô đi với cái nhóm choai choai bọn mình… - Nhỏ Trâm trề môi ngay.

- Tao thấy cô thương lớp mình mà, với lại năm nay cô đâu có chủ nhiệm lớp nào đâu.

- Ủa, không chủ nhiệm hả? Má gà ở đây cứng vcl ta – Thằng Cẩn vừa ăn vừa phun ra mấy chữ cho có.

- Đm m ngồi trên trời rớt xuống hả? Cứ rủ đi. Hay giờ gọi điện rủ luôn đi.

- Ủa sao mày sốt sắng dữ vậy? – Đến tôi cũng hơi bất ngờ.

- Khôi rủ cô đi vì Quỳnh đó, vậy dễ xin ba mẹ Quỳnh hơn – Nhỏ Quỳnh vừa cười ái ngại.

- Ê, bớt ngôn lù lại cho tui nghe chưa 2 cái con người kia. Vậy giờ ai gọi đây.

- Thằng Nguyên!!!

- NGUYÊN!!!

- ……………

- Ờ Nguyên gọi đi mày!

Ụa gì vậy? Ụa rồi người yêu bả ngồi đây nè, sao tụi bây không xin phép trước?? Ụa gì kì dạ??

- Alo? Anh nói anh đi chơi mà, bể kèo rồi hả?

- …………. – Hên vch khi tôi không để loa ngoài, tự dưng bất giác dòm quanh hơn chục con mắt đang nhìn về phía mình.

- Mới 8h. Hay đang đứng trước cửa nhà vậy?

- Không không, em nè cô!

- ………….

- Haha tụi em gọi điện tính rủ cô đi… đi chơi á mà.

- Giờ này hả?

- Không e.. à dạ không, tụi em tính tổ chức đi chơi… ở Cổ Thạch. Gần Ninh Thuận á cô, định rủ… cô đi cho vui.

- Gì mà cà lăm dữ vậy haha. Xưng em kêu cô ngoan ghê haha. Thôi giờ mình quay lại đi, nghe dễ thương mà.

- ……………

- Haha!

- …………….

- Thôi được rồi, bảo với mọi người là em có việc bận… Á……!!!

- Ủa gì… à dạ cô sao vậy?

- Em có để loa ngoài không vậy??

- ……….. Dạ không!!!

- Hì hì biết khôn đó. Em không đi đâu, mọi người đi đi. – Ngoan ghê cơ, nay bắt đầu quen xưng anh em rồi.

- Dạ em biết rồi cô.

- Vậy nha!

- Dạ!

Vậy là bả cúp cái cụp, tôi cũng không tiện chọc ghẹo hay đòi hỏi gì. Phán một chữ “bận” với bọn nó, mọe trông cái mặt của thằng Khôi buồn mà tôi thèm dọng ghê. Tôi cũng không muốn bả đi chuyến này. Kiểu như chỉ có 2 người quen rồi, giờ đi với cả nhóm, lỡ tôi quen miệng kêu bả là em trước mặt tụi nó… tự đào mồ chôn sống mình luôn.

Vào khoảng 9h thì bọn tôi cũng rã bầy, ai về nhà đó. Riêng tôi lỡ nghe giọng bả rồi, huhu nhớ quá nên phải lượn ngay vào. Lúc đi còn ngó ngang ngó dọc xem có đứa nào bắt gặp không, thiệt chứ chạy thêm con Ex nữa là chuẩn gu đi trộm chó.

- A lô!

- Oh!

- Ò gì mà ò… anh lo chơi với bạn đi.

- Anh đang đứng trước cổng nè.

- Ủa vậy hả?

Vừa nói bả vừa ngó nghiêng ra ngoài xem có phải tôi thật không. Khi xác định rồi mới lấy chìa khóa ra mở cổng. Công nhận học nhanh ghê, nói gì nhớ đó. Tôi từng quạo quọ vì cái tật cứ khép hờ cổng của bả, cứ như mời trộm vào nhà.

- Sao anh đi chơi về sớm vậy?

- Hôm nay đi ăn thôi à, mà em đang uống café hả?

- Ủa sao anh biết?

- …………………

Hôn chụt vào môi bả, xong hí hửng quay lại dắt xe. Vừa đi qua bạn trẻ Phương là lãnh ngay một cái tát vô mặt. Kệ, bị một cái tát thì sao chứ, ăn 10 cái tát tôi cũng chịu.

- Hay là anh xin mẹ cho anh ở lại nhà em hôm nay ta?

- Rồi anh nói anh ở nhà Cẩn à?

- Ờ, nói anh em lâu lâu gặp lại, nhậu suốt đêm.

- Anh hay ha!!!

- Á á á á….

Vâng lại là cú bấm huyền thoại, mỗi lần bả bấm là chỗ đó trên hông tôi bầm tím 3 4 ngày mới hết, nhìn người gió thổi chắc cũng bay mất mà sức đâu bấm đau kinh hoàng.

- Biết sao bị ăn nhéo không?

- Dạ biết?

- Nói nghe!

- Là do nhắc đến nhậu.

- Vậy xấu hay tốt??

- Dạ xấu!

- Ngoan!!! Hihi, bé có muốn uống café không? Cô pha cho nè.

- Bé gì?

- Bé Nguyên!

- …………..

- …………..

- Còn dám kêu bé nữa không?

- Bé…………….

Để hờ tay để cố định khuôn mặt xinh đẹp ấy, tôi nhích người đến gần hơn rồi kéo luôn bả vào lòng. Mũi khẽ cạ mũi, môi dần chạm môi, mùi hương café từ làn môi xinh đẹp ấy còn hơn cả trăm ly ca phê thơm ngon hảo hạng trên đời. Giây phút ấy tôi thực sự muốn hòa làm một với người yêu, như kiểu cả 2 hòa lại thành một người. Từng tấc da thớ thịt trên người bả đều phải là của tôi. Một cảm giác chiếm hữu vô cùng lớn lấn át mọi suy nghĩ.

-Ưmmm… ưm… ngừng ngừng!!!

- Hử? Ủa sao.. sao vậy?

- Em còn làm giáo án – Tát nhẹ vào má tôi một phát – Anh chỉ giỏi lợi dụng!!!

- Ơ em đồng ý mà!

- Chỉ giỏi lung lạc em…

- Anh làm lung lạc vợ anh mà – Khẽ cạ mũi vào mũi bả, thực sự thích giây phút này nhất.

- Hứ, ai vợ anh!! Học hành rồi ra trường, có việc làm đàng hoàng đi rồi tui mới chịu nghe chưa?? Ở đó mà ất ơ mơ với mộng.

- Ơ, nhưng em nói em nuôi anh mà?

- Em nuôi anh nhưng với điều kiện anh bị thất thế, tìm việc nhưng việc không tìm mình. Chứ em không dung túng cho người không có ý chí cầu tiến đâu nghe chưa – Vừa nói bả vừa chỉ ngón tay vô thái dương của tôi… y như mẹ đang dạy con.

- Xời.. anh mà!

- Anh sao?

- Anh… anh sẽ nuôi em mà!

- Rồi anh tính thi vô trường gì?

- Sao giống tra khảo vậy? Anh tìm hiểu rồi, trường CNTT với khoa Toán Tin của Đại học KHTN.

- Rồi cái nào anh nghiêng về hơn?

- Khoa học tự nhiên!

- Ủa sao vậy?

- Anh nghe nói học bên đó sau này ra trường sẽ đi dạy được luôn đó.

- …………..

- Anh nói thiệt mà.

- Chứ ai nói anh không nói thật đâu. Nhưng mà em không thích con trai đi dạy.

- Là sao?

- Thấy yếu yếu.

- Gì yếu trời, thầy giáo đầy ra mà thấy yếu gì?

- Không biết, thấy vậy. Em không thích anh đi dạy đâu.

- Chứ giờ sao?

- Anh thi bên CNTT đi – Vừa nói bả vừa kéo tay tôi ra, xong dựa vào người tôi. Chế độ ghế dựa bắt đầu.

- Em muốn vậy hả?

- Ừa. Em thấy anh theo rồi đi vào chuyên sâu luôn. Nghiên cứu ấy.

- Trời CNTT có cả trăm thứ!

- Nhưng anh thông minh mà, em thích anh như thế!

Thề, mặc dù nghe giọng bả có vẻ hướng cho tôi qua CNTT nhiều hơn, nhưng nghe đến việc bả khen tôi thông minh thì thiệt tình có chết tôi cũng theo. Haha. Giống bị bả dụ ghiền quá.

-Ủa mà IQ anh nhiêu?

- 139.

- Cái gì?

- Thì hôm trước thằng học chung trên SG gửi anh bài test gì đó. Rồi thằng Khôi nữa. Một bài anh được 139 bài được 130 hay 131 gì đó.

- Giỏi ta, đi thi Đường lêи đỉиɦ Olympia được rồi – Vừa nói bả vừa đưa tay vỗ vỗ má tôi.

- Trường anh mà cho tham gia chết ngay.

- À quên trường tư. Ý phải rồi – Bả bật dậy như cái máy – Em nghe nói anh chọc phá bé Dung lắm đúng không?

- Sặc!! Nó không phá anh thì tôi chứ anh có làm gì nó đâu chứ!!!

- Sao con bé… à không, sao em em nói anh hay ghẹo nó??

- Vớ vẩn….

- Hả?

- À không, hầy nói chung là không có!!!

Nói xong câu đó thì bị bả lườm một cái sắc lẻm rồi đòi đuổi tôi về. Cố gắng rù quến cho đã cũng được có nửa tiếng. Mà bửa đó công nhận bả không đá tôi văng ra cửa là may. Ngồi kế xem bả soạn giáo án mà tay chân tái mái vô tình quẹt cây viết lông vô trong sách bả. Sáng chủ nhật đi kiếm sách đền vậy. Nói gì nói chứ bà giáo nhà tôi kĩ việc bảo quản sách vở lắm. Học sinh giỏi thứ dữ mà. Ôi nhất Lý cả nước… Ôi ôi…!!!