Nói cho cùng thôi dù có hổ báo cỡ nào, ba cha con nhà tôi cũng rất thích động vật. Hễ đi vô nhà ai mà gặp con chó ra chiều dễ thương dễ gần tí mà anh em tôi xáp lại nựng không thôi. Nhớ lúc bé, lúc chưa có thằng oắt em thì nhà tôi có xin một bé cún ở nhà dì bạn thân của mẹ. Lúc đó nó mập như heo ấy mấy cái chân là coi như chả thấy nữa, đi mà cứ như đang trườn, cái bụng thì ma sát với đất cát mãi. Mới đầu rước về là ôm mãi không thôi, tối ngủ định ôm lên giường luôn lại bị mẹ chửi một trận nên thân.
Về cún, tôi xin nói đến 3 khía cạnh.
Tính ra cún tôi xin về chỉ là hạng chó cỏ thông thường nhưng được cái lanh lẹ, bò nhúc nhúc như sâu ế. Nhưng về sau nó ngu dần đều, à mà ngoại trừ cái khoảng nhạy cảm tiếng xe chạy của ba (hễ ba tôi về đến đầu đường thôi nó đã nghe thấy và đứng dậy le lưỡi nguẫy đuôi dòm cưng kinh).
Còn về độ lớn? Chính mẹ tôi cũng công nhận con cún này nó lớn như thổi. Chắc cũng nhờ sữa của tôi, à nhầm, sữa tôi nhịn đem cho nó uống. Số là khi nhỏ tôi có một tật: Tuy rất thích uống sữa như tôi chỉ uống duy nhất một hơi, nếu mà lỡ hơi của tôi hôm đó ngắn, dù chỉ mới uống một ngụm thôi là tôi cũng dứt khoát không uống nữa chứ đừng nói cầm muỗng đút. Thế nên có nhiều lần sữa thừa ra và cho cún uống (không chỉ những lần đó mà có lúc ba cùng tôi pha nguyên tô sữa cho nó uống luôn cún gì sướиɠ kinh). Cứ mãi như vậy đến khoảng nửa năm xin về, chú ta đã mập mạp bự con hơn cả tôi lúc đó.
Về khía cạnh thứ 3 thì là cái tên. Lúc trước tôi có "thụ giáo" ông anh (con trai người bác dạy tôi lớp một) về cái khoảng tên chó, ổng bảo ổng cũng có nuôi và ổng thích nhất tên Mina. Nói cho cùng thì lúc đó tôi thấy cái tên ổng nói đẹp chứ làm gì có khái niệm giới tính đâu mà hỏi đực với cái. Thế là ôm con này về, chết bỏ tôi cũng đặt tên cho nó là Mina và chú cún đực rựa nhà tôi mang tên con gái từ đó.
Rồi đến khi chuyển nhà đợt một, tức là lúc tôi 7 tuổi thì Mina đã cao to (còn đen và hôi thì xin giới thiệu màu lông cún là vàng, hôi thì né vơ vì tôi chăm kĩ lắm, với lại nó cũng ở sạch lắm ạ). Lúc đó tôi thì còn nhỏ, mẹ lại sinh em bé nên chỉ có ba là quần quật chuyển đồ, khoảng cách 2 nhà độ hơn 3 cây số nên ba tôi mất mấy ngày mới chuyển xong. Và con cún khờ của tôi tỏ ra rất thích trò rượt theo sau xe ba (biết phân biệt giữa chuyển nhà với đi làm luôn cơ). Cứ ba tôi ôm đồ chạy đi thì nó cũng theo, chạy về nó cũng lót tót chạy sau. Đến cả mấy chục bận, tuy cún nhà ta đã thấm mệt, miệng há ra thở không ra hơn thế mà thấy ba tôi rồ máy đi thì cũng phóng hết ga. Chậc, Mina đôi khi làm bất ngờ kinh.
Vậy là những ngày trong ngôi nhà mới đã bắt đầu, và sự ra đi của Mina ngay trong tuần đầu tiên. Tôi còn nhớ hôm ấy dì Ba vừa về sau hơn một tháng chăm sóc mẹ và nhóc em, đồng thời cũng nấu ăn cho cả nhà tôi. Lúc đó tầm 10 giờ hơn, mẹ tôi đang nấu cơm và hấp lại bình sữa để thằng em uống, tự dưng đang đứng nói chuyện với mẹ nghe tiếng chó sủa. Thường tôi nghĩ là do có khách, nhưng tiếng sủa của nó rất khác thường, thế là 2 mẹ con cùng chạy ra xem và đứng hình khi thấy chú chó mà tôi yêu quý hơn 2 năm đang nằm đó, dưới chiếc xe tải. Bác tài xế hình như chỉ nhận biết là có cái gì đó xẹt qua nhưng thắng không kịp.
Tôi đứng bất động hồi lâu, chân tay thì run, nước mắt thì trào ra. Lúc đó mẹ đánh vai tôi ra ôm Mina vào, thế là tầm nửa tiếng sau nó đã nằm trước thềm nhà tôi chứ không còn chạy nhảy tưng tưng nữa. Thật tôi ước, ước cho ba mẹ tôi đừng chuyển nhà, cứ sống với hương đồng cỏ nội trong quê nội có phải hơn là ra cái chốn mặt tiền này không. Buồn lắm các thím, cứ như tiễn người bạn đi xa ấy.
Đợi đến chiều ba tôi về chôn nó, tình cờ chôn xong trời lắc rắc mưa... Ừ thì chắc là trời cũng tiếc thương con cún cưng của tôi. Ngủ ngoan, Mina nhé!