Review

Mới đi chợ về các bác ạ. Mùa này không biết Hà Nội, Đà Nẵng ra sao chứ ở Sài Gòn là hễ chiều là mưa suốt. Mà bữa nay em đi từ hết cái xui này đến cái xui khác.

Chẳng là em sống ở kí túc xá sau trường, điều kiện vật chất cũng khá tốt. Em quen biết rồi chơi cũng thân với 2 nhỏ khoa Tiếng Anh của trường. Tụi nó ở tầng 1, còn em thì hẳn tầng 4 cho mát. Thế là chiều rảnh chẳng làm gì, em xuống phòng chúng nó chơi. Mà một nhỏ thì đi học rồi. Nhỏ còn lại ngồi nói chuyện chơi hơi hồi nói thèm ăn bòn bon, măng cụt. Ô mẹ ơi, đâu ra cho nó ăn giờ chứ.

Thế là em phỡn phỡn ngồi chơi hồi nữa thì 2 nhỏ đó nhắn tin với nhau quyết định đi chợ nấu ăn sẵn tiện mua trái cây. Càng sẵn tiện cái nữa là nắm đầu em đi các bác ạ. Dù gì chiều nay cũng âm u, lười ra chơi cầu lông nên em cũng đồng ý. Ra lấy xe thì xe bị kẹt bởi một mớ xe dựng ngoài, bó tay. Nhỏ đi chung liền đề nghị đi bus. Cùng đường rồi nên em gật đầu cái rụp.

Đến nơi xuống bus là trời bắt đầu mưa lâm râm. Em thì chủ yếu đi theo xách đồ là chính nên mặt cũng khâ ngáo ngáo. Rồi sau đó em nhìn lại cái con đi chung đang lựa củ quả, thế là liên tưởng đến Trí Nam vs Tiểu Mai trong YNCHĐNEG. Ôi đệch, thế quái nào nhỏ đó cung Ma kết, em thì ngay Sư tử ạ. Mà đau phát nhỏ đó có bồ bên khoa Cơ khí rồi. Sau thì đầu óc em chợt tỉnh lại khi...mưa rơi nặng hạt.

Rồi đi ra khỏi chợ, đoạn đường tầm 100m mà em với nhỏ trú mưa những 3 lần. Xui thì thôi chứ. Trong lần trú thứ 3 này em quyết gọi taxi vinasun. Một chị nhấc máy lên nói tiếng dịu dàng vô đối:

- Tổng đài vinasun xin nghe ạ.

- Dạ chị ơi, cho em gọi một taxi.

- Về đâu em?

- Dạ về... À, đường Phạm Bá Luật, Phường Bình Thọ đó chị - Tôi nhìn ngay lên địa chỉ nơi trú mưa.

- Số mấy?

- Dạ số 58.

- Ừ, em đợi chút. Cám ơn em.

Chẳng lẽ lúc đó tôi phán câu: "chị khỏi cần cám ơn, chị làm phước cho xe xuống nhanh là em cảm tạ nhiều lắm rồi". Thật chứ lúc đó gió thổi muốn bay người luôn các bác ạ.

Và chờ 1 phút, rồi 2 phút, nhìn dòng người chạy như bay ra vào chợ. Tới tầm hơn nửa tiếng mà chẳng thấy bóng dáng cái taxi đâu cả em đâm quạu, mặt mũi hầm hầm. Thấy vậy nhỏ Ma kết gợi ý mua áo mưa, em nghe được nên 2 đứa cùng bước ra khi thấy mưa nhẹ hạt bớt. Vậy mà hình như ông trời ổng chờ, đi được 2 bước thôi là một trận mưa ồ xuống tiếp. Mình mẩy ướt nhẹp từ trên xuống dưới. Vậy là xong, khỏi áo ét gì hết. Em phán một câu đầy cay đắng:

- Dù có mưa xối xã cũng cóc đứng lại hay trú mưa gì sất.

Thế là 2 đứa dầm mưa đi về. Không biết vì bực hay sao mà đi nhanh tợn các bác ạ

Giờ thì em đã tắm rửa sạch sẽ ấm áp và ngồi chờ 2 bé nấu bún ăn. Hế hế!