Bây giờ là nửa đêm, cảnh đêm bên ngoài cửa sổ tối đen, một vầng trăng sáng treo trên cao, làn gió nhẹ thổi qua, bóng cây nghiêng ngã.
Lê Khiêm dựa vào đầu giường, trong đôi mắt một chút buồn ngủ đều không có.
Màn hình điện thoại sáng lên rồi tắt nguồn, thiếu niên khởi động lại máy, ống pin chuyển sang màu đỏ. Hạo Nam chậm chạp vẫn chưa hồi âm.
Giờ phút này Bùi Châu đã ngủ chưa?
Cô không biết bản thân mình đang bị hoài nghi à.
Cuối cùng điện thoại cũng kêu lên.
Là tin nhắn của Hạo Nam: [Cậu ngủ chưa? Tra được rồi.]
Lê Khiêm lập tức gọi điện thoại qua.
Người ở đầu dây bên kia bắt máy: “Một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe tin nào trước?”
Lê Khiêm không chút do dự: “Tin xấu.”
Hại Nam dừng một chút: “Cậu cái người này… Vậy, tin xấu chính là không tìm được người đăng bài là ai, người đó dùng mạng công cộng của trường đăng bài, phạm vi quá lớn không thể điều tra ra được.”
Lê Khiêm ngắn gọn “Ừ” một tiếng, đại khái trong lòng cậu cũng đã đoán ra được người đăng bài là ai, trong trường người biết rõ thân thế của cậu chỉ có Bùi Ngọc, Bùi Châu hoặc những người xung quanh bọn họ.
“Muốn nghe tin tức tốt không?”
“Tôi đã kiểm tra những người bình luận bên dưới bài đăng, trong số đó có năm cái ID cùng một IP lên tiếng thay cậu, có nghĩa là năm cái ID này đều cùng một người.”
“Tôi đã tìm hiểu nguồn gốc, tra được Instagram của người này, tên là [Thật thật thật đáng yêu], mặt khác tôi sẽ không nói nhiều, cậu tự mình xem đi.”
Hạo Nam gửi link của [Thật thật thật đáng yêu] qua cho Lê Khiêm.
Thiếu niên bấm vào, lọt vào trong tầm mắt chính là bóng lưng của mình đang đứng ở cửa tiệm kem.
Trên còn ghi: [Mua kem cho bạn nhỏ rồi ~ (Bạn nhỏ là tôi hi hi)]
Thiếu niên tinh thần kích động mí mắt giật giật.
Cậu nhanh chóng nhận ra này là của ai.
Thời gian, địa điểm, cả tấm ảnh chụp kia, kết hợp với dòng chữ như thế này, ngoại trừ Bùi Châu ra, không có khả năng nào khác.
Màn hình rất nhanh được vuốt xuống, Lê Khiêm nhìn thấy bài đăng thứ hai.
Bài đăng thứ ba: [Trở thành bạn cùng phòng rồi.]
Hình ảnh là hai chìa khóa treo con chó màu trắng và chú thỏ màu hồng.
Lê Khiêm tiếp tục vuốt màn hình, cho đến khi nhìn thấy bài đăng đầu tiên:
[Hello world. Hello.]
Tất cả bài đăng đều liên quan đến cậu.
Thiếu niên bất giác nín thở, bấm vào một bài đăng, muốn từ những dòng bình luận này tìm hiểu thêm tin tức, muốn biết rốt cuộc là vì điều gì, lại có người đăng ký tài khoản, không ngại mệt mỏi cứ đăng những chuyện liên quan đến mình.
Cậu lờ mờ cảm thấy, sắp tiếp cận được chân tướng.
Lê Khiêm xem bình luận, ngón tay vuốt xuống dưới phút chốc dừng lại, nhìn chằm chằm vào một cuộc trò chuyện dang dở.
Cư dân mạng: [Chủ bài đăng, cậu thích anh chàng này sao?]
Thật thật thật đáng yêu: [Đúng vậy.]
Ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại phát ra, trong đêm tối chiếu sáng vào đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên. Nhịp tim của cậu vốn dừng lại một nhịp, sau đó bắt đầu —
Thình thịch.
Thình thịch, thình thịch.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Càng ngày càng đập nhanh hơn, mãi đến khi hơi thở của cậu trở nên dồn dập, không cách nào suy nghĩ được nữa.
Hóa ra là như thế, hóa ra là như thế.
Trong khoảng thời gian này cô cẩn thận từng li từng tí tiếp cận cậu, còn thiên vị cậu một cách rõ ràng như vậy, bầu bạn ngày đêm, đều là bởi vì —
Cô thích cậu.
Khóe mắt Lê Khiêm hơi nóng lên, chóp mũi có chút cay cay.
Cuộc đời 17 năm qua của cậu, luôn rất cô đơn, đau khổ và tra tấn.
Khi còn bé, cậu bị mẹ ném ra ngoài ban công chịu lạnh, hoặc nằm trên cái giường lạnh lẽo cứng ngắc của cô nhi viện, từng vô số lần nhắm mắt cầu nguyện, hy vọng có một người nào đó đột nhiên xuất hiện mang cậu đi, dẫn cậu đến một nơi không còn đau khổ chỉ có ấm áp.
Có lẽ trời cao không nghe thấy lời khẩn cầu của cậu.
Cậu vẫn lẻ loi một mình, gập ghềnh mà trưởng thành, một lần rồi lại một lần té ngã, bị thương, nuốt xuống những mảnh răng gãy cùng máu tanh, đưa tay lau những giọt nước mắt sắp tràn ra khóe mắt.
Mãi cho đến bây giờ —
Người nọ xuất hiện.
Lê Khiêm dường như có thể nhìn thấy trong cơn mưa tầm tã ngày hôm đó, Bùi Châu với đôi mắt đen long lanh, cầm lấy cây dù từng bước đi về phía mình, dáng vẻ nhón chân lên che mưa cho mình.
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sao? Hay lúc trước đã từng thấy qua? Ở một nơi mà cậu không chú ý đến?
Cậu cảm thấy đại não hơi thiếu dưỡng khí, trên khuôn mặt nóng bừng. Thiếu niên cố gắng hết sức kiềm chế biểu cảm của mình, không muốn để mình trông quá thất thố. Cậu nhảy xuống giường mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu.
Không khí lạnh tháng 11 khiến cậu thoáng tỉnh táo một chút.
Thiếu nữ không giống như những người khác, yêu thích chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài của cậu. Cô thực sự đã làm rất nhiều việc cho mình.
Nhưng sự yêu thích này, có thể kéo dài được bao lâu?
Cô có giống như những người khác hay không, một khi nhận ra bộ mặt thật của cậu sẽ vội bỏ trốn mất dạng, tránh không kịp?
Mặt khác, dù cậu hoài nghi thiếu nữ nhập hồn vào thân thể của đại tiểu thư nhà họ Bùi “Bùi Châu”, nhưng trước sau cậu vẫn không có cách nào xác định thân phận thực sự của cô.
Không vội. Lê Khiêm tự nhủ với chính mình, từ từ đến.
Cậu còn có rất nhiều thời gian có thể tìm hiểu từng chút một.
Ít nhất thiếu nữ thích cậu là sự thật.
Trong cuộc đời trống rỗng của cậu, phần tâm ý nặng trĩu như thế này, cậu có thể chân chính có được, tuy không nhiều nhưng đáng trân trọng.
Lê Khiêm một lần nữa quay trở lại giường, không nói lời nào lập tức quyết định.
Cậu đăng ký tài khoản Instagram, lúc chọn giới tính của người dùng, hành động của thiếu niên hơi dừng lại một chút, sau đó chọn [Nữ].
Về phần avatar, cậu chọn hình một con chó màu trắng. Tiếp đến bấm vào ID [Thật thật thật đáng yêu] của Bùi Châu, nhấn theo dõi.
Cậu muốn biết Bùi Châu sẽ đăng gì tiếp theo.
Về cậu, hoặc về cô.
Cậu thậm chí muốn biết rõ mọi thứ.
*
Bùi Châu bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Đêm qua có túi chườm nóng, cả người cô trở nên ấm áp hơn còn ngủ một giấc đến sáng, lúc tỉnh dậy cảm thấy tinh thần thoải mái, bụng cũng không đau nữa.
Thiếu nữ mơ mơ màng màng, mặc bộ đồ ngủ màu hồng bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, nghe thấy tiếng mở cửa ló đầu ra nhìn, là Lê Khiêm trở về, trong tay còn xách theo bữa sáng nóng hổi.
Bùi Châu vội vàng súc miệng rửa mặt, mang dép lê con thỏ vào chạy lạch bạch ra ngoài, vẫy tay: “Chào buổi sáng.”
Lê Khiêm liếc mắt nhìn cô, thấy trên mặt cô vẫn còn đọng vài giọt nước, tóc mái vì rửa mặt thấm nước, ươn ướt dính lên trán. Cậu im lặng không nói lời nào, từ trong túi lấy ra một ly sữa đậu đỏ, đẩy đến trước mặt cô.
Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời: “Mua cho tớ à?”
“Ừ.” Lê Khiêm tiếp tục lấy đồ ăn sáng ra ngoài, bánh bao, bánh quẩy, trà đào…Bày đầy một bàn.
Nụ cười trên mặt Bùi Châu dần dần cứng lại: “….Cái này, không phải đều mua cho tớ đấy chứ?”
“Không biết cậu thích ăn món gì, cho nên tớ mua mỗi thứ một ít.” Lê Khiêm xé ống hút, cắm vào ly sữa đậu đỏ, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào thành ly, “Còn nóng, uống chậm thôi.”
Bùi Châu có hơi bất an: “Cậu sao thế?”
Không phải ăn bữa sáng xong cậu sẽ nói với cô muốn chuyển ra ngoài đấy chứ?
Thiếu niên nhướng mày, hỏi lại: “Hả? Tớ thế nào?”
Nghe thấy giọng điệu kia, Bùi Châu cảm thấy bản thân mình đa nghi rồi, có lẽ Lê Khiêm thấy cô đến kỳ kinh nguyệt không khỏe, cho nên cậu đã xuống lầu mua bữa sáng mà thôi.
Nhưng…Vẫn cảm thấy hôm nay cậu là lạ, lại không thể nói ra thay đổi ở chỗ nào.
Bùi Châu như có điều suy nghĩ uống một ngụm sữa đậu đỏ, lập tức nhe răng lè lưỡi, chân mày nhíu thành một đường cong: “Nóng nóng nóng quá!”
Lê Khiêm: “…” Mười giây trước cậu vừa nói cái gì nhỉ?
Thiếu niên rót một ly nước sôi để nguội, đưa đến bên tay Bùi Châu: “Buổi sáng hôm nay tớ muốn đi đến viện dưỡng lão.”
“Ừ.” Bùi Châu ngậm một ngụm nước lạnh trong miệng, cơn đau nơi đầu lưỡi lập tức dịu xuống, “Tớ có thể đi cùng cậu không?”
Cùng đi sao?
Hàng lông mi như cánh bướm của thiếu niên run lên, ánh mắt lóe lên. Ban đầu, cậu thực sự rất ghét con sâu bám mông giống như Bùi Châu, nghĩ đến việc cô không có cuộc sống của riêng mình à, lẽo đẽo theo cậu làm gì.
Hóa ra cô vì thích cậu, cho nên muốn đi theo cậu đến khắp mọi nơi.
Lỗ tai Lê Khiêm nhất thời ửng đỏ, không từ chối cô, chỉ vội vàng gật đầu, “Muốn đi thì đi.”
Cậu vội vàng cúi đầu bóc trứng gà, cứng ngắc nói: “Đừng làm loạn là được.”
Kỳ lạ.
Bùi Châu nhíu mày, nghi ngờ nhìn vành tai hơi ửng đỏ của thiếu niên. Hôm nay người này nhìn kỳ lạ thế nào ấy. Chẳng lẽ phát sốt à?
Cô hơi nâng người lên, duỗi tay đặt lên trán Lê Khiêm dò xét một chút.
Lạnh mà.
Không nghĩ đến thiếu niên đột nhiên “Cạch” một phát đứng lên, dẫn đến cả cái bàn cũng rung động kịch liệt.
“Cậu làm sao vậy?” Bùi Châu bị cậu dọa sợ nhảy dựng.
Giờ phút này không chỉ có vành tai Lê Khiêm ửng đỏ, trên cổ và l*иg ngực với làn da trắng nõn cũng hơi ửng đỏ.
“Đừng động tay động chân.” Yết hầu của cậu bất giác di chuyển vài lần, giống như chạy trốn khỏi bàn ăn, chạy vào phòng đóng cửa lại.
Bùi Châu ngây người , này – chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tại sao hấp ta hấp tấp như thế? Không giống phong cách của cậu chút nào.
….
Mấy ngày trước bà lão bị té một lần.
Người già xương rất giòn, té một cái đã không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm trên giường, đi vệ sinh cũng cần người khác giúp đỡ.
Cho dù hộ lý trong viện dưỡng lão tốt đến mấy, cũng không thể thường xuyên lau người cho bà, chứ đừng nói đến việc giúp bà trở mình, làm một vài động tác xoa bóp.
Lê Khiêm vừa đến phòng bệnh đã bị gọi đi thanh toán viện phí, chỉ để lại một mình Bùi Châu.
Trong căn phòng có một mùi hương lạ thoang thoảng, Bùi Châu cũng không bận tâm, xách túi lớn túi nhỏ đi đến trước giường của bà.
Bà đã gần 70 tuổi, đầu tóc hoa râm, trên làn da có lấm tấm những vết đồi mồi.
Bùi Châu ngập ngừng gọi: “Bà ơi?”
Bà chuyển ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ lên khuôn mặt của Bùi Châu, đánh giá một lúc: “Cô gái nhỏ, cháu tìm bà à?”
“Bà, cháu là bạn của Lê Khiêm, cháu đến đây thăm bà.” Bùi Châu đặt đồ trong tay xuống mép giường, “Cháu có mua hoa quả, sữa và bột yến mạch, bà ơi khi nào bà muốn ăn hãy nói với các hộ lý một tiếng nhé.”
“Ôi!!! Cô gái nhỏ, cháu khách sáo quá.” Bà nắm chặt tay cô nhẹ vỗ vỗ.
“Việc nên làm ạ.” Bùi Châu cũng nắm lấy tay bà.
Bàn tay thô ráp nứt nẻ, nhưng chính đôi bàn tay này, từng cho Lê Khiêm mấy bữa cơm no.
Bà cũng không giàu có, kiếm sống bằng nghề nhặt rác và bán phế liệu, nhưng trong lòng có thiện ý, cấp cho Lê Khiêm bé nhỏ một nơi trú ngụ, để cậu không phải chịu đói chịu lạnh.
Có thể nói, trong truyện bà chính là, một trong số ít người hết lòng vì Lê Khiêm.
Cũng khó trách thiếu niên nguyện lòng một mực phụng dưỡng bà.
Bùi Châu bưng một chậu nước ấm đến, cầm lấy khăn mặt đi đến bên giường, “Bà, để cháu lau người cho bà được không?”
“Việc này thật xấu hổ mà.”
“Không sao đâu bà ơi, Khiêm là nam, không tiện làm chuyện này, vẫn là cháu làm tốt hơn.”
Sau khi Bùi Châu nhận được sự đồng ý của bà, đi đóng cửa phòng lại, cẩn thận nhẹ nhàng lau toàn thân cho bà, còn giúp bà thay quần áo sạch.
Bùi Châu bốc chuối cho bà, cắt thành từng lát mỏng rồi đút bà ăn: “Bà ơi, cháu giúp bà xoa bóp chân nhé, bà ngã người ra đi, ngồi như vậy chắc khó chịu lắm.”
Bà rất cảm động, vỗ nhẹ đầu Bùi Châu: “Cô gái nhỏ, cảm ơn cháu.”
“Bà ơi, bà gọi cháu là Châu Châu được rồi.” Bùi Châu đứng dậy xoa bóp chân cho bà, lực đạo của cô vừa phải, lực tay không mạnh không nhẹ, mấu chốt chính là tìm được vị trí rất chính xác, bà thoải mái đến mức híp mắt.
Lúc Lê Khiêm từ phòng thanh toán viện phí trở về, đi đến cửa phòng nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà tựa vào đầu giường, quần áo trên người đã được thay, Bùi Châu vừa xoa bóp chân cho bà vừa nói chuyện phiếm với bà.
“Bà ơi, bà biết không, thành tích ở trường của Khiêm rất tốt, tất cả các môn học đều đứng nhất.”
“Cậu ấy đặc biệt rất thích giúp đỡ người khác, lần trước bạn học trong trường của chúng cháu bị người ta đòi tiền, Khiêm một đấm đánh bọn họ hét lớn.”
“Tất cả mọi người đều thích cậu ấy, giáo viên, bạn học, ừm, còn có rất nhiều rất nhiều người…”
Thiếu niên đứng ngoài cánh cửa lắp kính, nghe thấy lời nói của thiếu nữ, đôi mắt lóe lên, không hề chớp mắt mà nhìn Bùi Châu, trên khuôn mặt luôn tựa như băng sơn ngàn năm tuyết trắng dần dần tan chảy, lộ ra chút ấm áp.
Bà vui vẻ hỏi: “Châu Châu, sao cháu giỏi chăm sóc người khác như vậy, có phải trong nhà cũng có người già không?”
Bùi Châu lắc đầu: “Bà ơi, nguyên nhân nằm ở cháu ạ.”
“Ở cháu?”
“Vâng.” Bùi Châu xoa bóp cánh tay của bà, nhớ về hồi ức, “Thực ra, lúc trước cháu từng bị bệnh rất nặng, nằm ở bệnh viện thật lâu. Cho nên–”
Cô cười khổ nói: “Cháu hiểu rõ nằm thế này khó chịu cỡ nào.”
“Bà ơi, nếu bà thích, sau này cháu sẽ thường xuyên đến đây xoa bóp cho bà được không?”
“Được nha.” Bà cao hứng đồng ý, trong lòng có chút lo lắng về bệnh tình của thiếu nữ, “Châu Châu, bệnh tình của cháu sao rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Khối u ác tính ở thận.”
“Bây giờ thế nào, đã khỏi chưa?”
“Tốt rồi ạ.” Bùi Châu cười ngọt ngào, “Bà yên tâm nha, cháu bây giờ không sao cả.”
Bà trìu mến sờ mặt Bùi Châu: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Lê Khiêm đứng ở cửa, nghe thấy lời nói vừa rồi của thiếu nữ, biểu tình trên khuôn mặt giống như bị điện giật.
Vừa rồi cô nói, bản thân mình từng bị bệnh nặng sao?
Theo như cậu biết, từ nhỏ đến lớn đại tiểu thư nhà họ Bùi chưa từng nằm bệnh viện, nhiều nhất chỉ là bị dị ứng đậu phộng vô truyền nước biển vài ngày mà thôi.
Cho nên vừa rồi cô nói những chuyện từng trải qua, là chuyện trước khi cô trở thành “Bùi Châu” sao?
Nhắc đến mới nhớ, thiếu nữ thực sự rất kháng cự với bệnh viện, lần trước bị dị ứng đến phòng y tế của trường, cả người cô lo lắng không yên, ngồi trên ghế xoay qua xoay lại. Hôm qua bụng dưới đau không chịu nổi, cô cũng không muốn đi đến bệnh viện khám.
Có phải vì liên quan đến chuyện lúc trước “Ở bệnh viện thật lâu” không?
Trong lòng thiếu niên dần dần xuất hiện một hình dáng mơ hồ, về thân phận thật sự của thiếu nữ, dù không rõ ràng lắm, tốt xấu gì cũng có chút manh mối.
Cậu còn muốn biết thêm nữa.
Muốn biết rốt cuộc cô tên là gì, bao nhiêu tuổi, là người ở đâu, chiều cao tướng mạo, yêu thích những gì.
Lê Khiêm thu lại tâm tư, điều chỉnh vẻ mặt, làm ra dáng vẻ phong trần mệt mỏi vội vàng quay trở về phòng, đẩy cửa ra.