Chương 16

Thiếu nữ nhìn thấy Lê Khiêm đến, cười thật ngọt ngào: “Khiêm.”

Cô đứng lên tranh công, “Tớ vừa giúp bà lau người, cho ăn hoa quả, còn xoa bóp nữa.”

Một bộ dạng ngoan ngoãn chờ khen ngợi.

Lê Khiêm hết lần này đến lần khác không thỏa mãn cô, chỉ nói: “Ừ.”

Khóe môi Bùi Châu xụ xuống, có chút mất mát. Chỉ vậy thôi sao?

Cô đang buồn bực muốn giận dỗi, bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay to lớn dịu dàng đặt trên đầu mình, nhẹ nhàng xoa xoa. Ánh mắt Bùi Châu hướng lên, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của Lê Khiêm. Hiếm khi thấy khóe mắt lạnh lùng như băng của anh chàng đẹp trai này hiện lên một tia vui vẻ, chân mày cong cong, giọng điệu thoải mái nói: “Cực khổ rồi.”

Bùi Châu ở trong trạng thái ngơ ngẩn: “..."

*

Phải mất cả tuần Bùi Hồng Đạt mới phát hiện, đứa con gái Bùi Châu của ông ta và vợ trước đã dọn ra khỏi nhà. Chuyển ra ngoài còn có Lê Khiêm.

Từ nhỏ tính cách của Bùi Châu u ám cổ quái, không làm người ta yêu thích, còn không đáng yêu bằng đứa con thứ hai Bùi Ngọc. Bùi Hồng Đạt nhíu mày, chỉ cho rằng cô giở tính trẻ con muốn dỗ dành mà thôi, ông ta bảo thư ký của mình gọi điện thoại chuẩn bị hỏi tội Bùi Châu, nhưng không nghĩ đến đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút báo máy bận.

“Gọi tiếp.”

Gọi vài lần vẫn không thông.

Thư ký rất lung túng: “Bùi tổng, này…”

Bùi Hồng Đạt lửa giận bốc lên: “Nó đang nói chuyện điện thoại với ai? Còn nói lâu như vậy?”

“Bùi tổng, không phải tiểu thư đang nói chuyện điện thoại, mà là….Đã kéo ngài vào danh sách đen.”

Bùi Hồng Đạt khẽ giật mình, ông ta bị Bùi Châu kéo vào danh sách đen? Làm sao có khả năng?

Bùi Hồng Đạt không nhớ số điện thoại của Bùi Châu, chỉ có thể mở điện thoại di động của mình lên nhập số của Bùi Châu.

Sau khi bấm gọi, điện thoại lập tức kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của thiếu nữ: “Alo ai vậy?”

Ông ta nhíu mày: “Là tôi.”

“Ông là ai?”

“…” Bùi Hồng Đạt thực sự tức giận, “Tôi là ba của cô!”

Làm sao giọng nói của ông ta mà Bùi Châu không thể nghe ra! Cho dù bình thường ông ta bận rộn công việc, không có thời gian bầu bạn với cô và Bùi Ngọc, nhưng không tới mức xa cách đến tình trạng này.

“Ồ.” Đầu dây điện thoại bên kia im lặng, “Ông tìm tôi có chuyện gì?”

Giọng điệu rất lễ phép, nhưng lại có một loại khách khí không thể diễn tả thành lời, giống như gặp phải vị khách hàng mình không thích. Bùi Hồng Đạt muốn phun cơn tức giận ra chợt dừng lại, trong lòng không hiểu tại sao lại buồn bực, ông ta trầm giọng nói: “Bây giờ con đang ở đâu? Chuyển về nhà ngay lập tức.”

Thiếu nữ từ chối: “Nhà họ Bùi không phải là nhà của tôi.” Đối với cô mà nói, căn hộ nhỏ mà cô sống cùng Lê Khiêm mới gọi là nhà.

“Không có chuyện gì tôi cúp máy đây. Tạm biệt.” Bùi Châu cúp điện thoại.

Điện thoại một lần nữa truyền đến tiếng tút tút, Bùi Hồng Đạt nắm chặt điện thoại, suy tư một lúc.

Lúc trước Bùi Châu ở trước mặt người giúp việc tính tình không tốt lắm, nhưng khi nhìn thấy ông ta vẫn rất sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh. Bây giờ thì sao….

Ông ta đối với đứa con gái của người vợ trước này không có chút tình cảm nào, nhưng khi thấy cô không còn coi trọng mình nữa, trong lòng người cha già này dường như cảm thấy mất mát, còn có một cảm giác khó chịu khi một thứ gì đó vốn dĩ nằm trong tầm kiểm soát của mình bỗng nhiên mất khống chế.

Xem ra ông ta cần phải tự mình đi gặp cô một chuyến.

Nếu Bùi Châu gây rắc rối ở bên ngoài, cô như thế nào trước tiên không cần bàn đến, nhưng danh tiếng của Bùi Hồng Đạt sẽ bị ảnh hưởng.

Nghĩ đến điều này, trong đầu Bùi Hồng Đạt xuất hiện bóng dáng của Lê Khiêm.



Ngũ quan sắc nét, ngoại hình xuất chúng, rõ ràng xuất thân thấp hèn, nhưng tính tình lạnh lùng kiêu ngạo giống như một quý công tử được cưng chiều từ bé.

Trong đôi mắt của Bùi Hồng Đạt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, lúc đó ông ta mắt mù đầu váng, nhìn thấy thiếu niên đẹp trai lại thông minh, cho nên mới nhận cậu làm con nuôi.

Vốn nghĩ thiếu niên sẽ có lòng biết ơn, giúp ông ta lấy lòng một vị cao tầng trong ngành giải trí, không ngờ đến Lê Khiêm trực tiếp đâm vị kia một dao, làm hại việc kinh doanh của nhà họ Bùi cùng tên tuổi của ông ta rớt xuống ngàn trượng.

Ông ta vì danh dự không thể thẳng tay đuổi người đi, chỉ có thể nuôi dưỡng ở nhà họ Bùi.

Đồ sói mắt trắng, đồ súc sinh, đồ con hoang!

Bùi Hồng Đạt càng nghĩ càng tức giận, đôi mắt càng lúc càng tối sầm, ông ta cảm thấy tức ngực, uống vài ngụm trà sâm hơi thở mới bình ổn trở lại.

Cùng lúc đó, bên trong một spa nổi tiếng ở thành phố H.

Tô Lệ Lan thoải mái nằm trên chiếc giường da rộng rãi trong phòng VIP, trên khuôn mặt đắp mặt nạ, đang làm móng tay chân, còn có người phục vụ bưng cocktail vào. Hôm qua bà ta vừa mới đi mua sắm ở nước ngoài trở về, cảm giác say máy bay vẫn chưa hết, cả người đau nhức.

Bùi Ngọc cũng nằm trên chiếc giường da khác, có ba chuyên gia làm đẹp vây quanh cô ta tiến hành chăm sóc da.

“Ngọc, đã có thành tích kỳ thi tháng chưa?”

Bùi Ngọc vốn đang thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, nghe thấy câu hỏi của Tô Lệ Lan, cảnh giác mở to mắt: “Có rồi mẹ.”

“Ừ, thi tốt không?”

Bùi Ngọc qua loa nói: “Cũng tạm, cũng giống như lần trước thôi.”

Bà ta hỏi câu hỏi tiếp theo: “Cái đứa ngu ngốc đó thi thế nào?”

“Đứa ngu ngốc” Chính là Bùi Châu. Tô Lệ Lan và Bùi Ngọc luôn lén lút gọi cô như thế.

Bùi Ngọc nghĩ đến “Đồ ngu ngốc” Bùi Châu thi được hạng mười chín, mà bản thân mình bị bỏ lại xa tít ở phía sau, tâm trạng thoáng chốc sa sút, mím môi không nói gì.

Tô Lệ Lan thấy con gái không trả lời, hơi nâng cần cổ lên, lần nữa truy hỏi: “Hỏi con đấy.”

Bùi Ngọc không muốn phụ sự kỳ vọng của mẹ, chỉ có thể cắn răng nói dối: “Cô ta, mẹ biết mà, điểm số đếm ngược.”

“Mẹ biết ngay mà.” Tô Lệ Lan hài lòng nằm xuống, mỗi lỗ chân lông cũng dương dương đắc ý, “Nó làm sao sánh bằng con gái của mẹ.”

Từ lúc bà ta ép người vợ lớn của Bùi Hồng Đạt rời đi, dẫn theo con gái vẻ vang gả vào nhà họ Bùi.

Bùi Châu chỉ xứng làm bàn đạp cho con gái của bà ta.

Một đứa ngu ngốc, bất luận là ngoại hình, tính cách hay thành tích, làm sao có thể so sánh với Bùi Ngọc?

Vỗn dĩ Tô Lệ Lan vẫn còn lo lắng về vấn đề phân chia tài sản trong tương lai, bây giờ Bùi Châu cùng cái đứa đáng ghét Lê Khiêm chủ động rời khỏi nhà họ Bùi, thực sự là khiến bà ta hài lòng như ý.

Bà ta cảnh cáo con gái: “Bùi Ngọc, con phải nhớ kỹ, con là người trên người, chuyện gì cũng phải cố gắng làm tốt nhất. Chỉ có như vậy, mới có thể nhận được mọi thứ tốt nhất.”

“…” Bùi Ngọc ở một bên lúng túng mỉm cười, trong lòng không ngừng nói thầm, nếu mẹ biết sự thật sẽ như thế nào?

Có phải mẹ…Cũng mắng mình là đồ ngu ngốc không?

Tô Lệ Lan nhấp một ngụm cocktail, móng tay màu đỏ chót nhẹ nhàng vuốt quanh vành ly: “Nam sinh lần trước mẹ nói với con, con còn nhớ không?”

Bùi Ngọc gật đầu.

“Mẹ của cậu ta đã cho mẹ phương thức liên lạc, một lát nữa mẹ sẽ gửi cho con, con nhớ thêm người ta vào.” Tô Lệ Lan dò xét con gái, giống như đang chiêm ngưỡng một món đồ lộng lẫy, “Con phải chủ động một chút, tranh thủ hẹn người ta ra ngoài chơi.”

Ánh mắt bà ta nhìn lướt qua cái cằm của Bùi Ngọc, phát hiện chỗ đó có một vết mụn nhỏ, giống như đồ sứ trắng bị vấy bẩn không còn hoàn hảo nữa. Bà ta khẽ quát, nhíu mày búng tay, chuyên viên chăm sóc da lập tức cúi người đợi chỉ thị.

“Dẫn con bé ra ngoài, xóa vết mụn đó đi, dùng tia laser.” Tô Lệ Lan hờ hững nhìn qua, thu hồi ánh mắt từ trên người con gái.



“Vâng.” Nhân viên chăm sóc da vâng lời, đi đến bên cạnh Bùi Ngọc làm động tác mời.

Bùi Ngọc không dám làm trái lời, im lặng đứng dậy đi theo phía sau nhân viên chăm sóc da.

*

Đầu tháng 12, vòng sơ tuyển tham gia cuộc thi toán toàn quốc trong trường mà Bùi Châu chờ mong cuối cùng cũng đến.

Kỳ thi được tổ chức vào buổi sáng chủ nhật, vì để thành công được chọn, cô áp dụng chiến thuật dựa vào số lượng thay vì chất lượng, liên tục dành nhiều đêm xem qua các đề thi, dẫn đến kết quả vào ngày thi cả người mơ mơ màng màng.

Lê Khiêm đã đánh răng rửa mặt xong, thu dọn xong cặp sách đang đợi Bùi Châu ở phòng khách. Cậu nhìn đôi mắt thâm quầng của thiếu nữ, đầu tóc bù xù mở cửa phòng ra, chậm chạp bước vào phòng vệ sinh nhắm mắt lại đứng trước gương đánh răng.

Trên miệng cô đầy bọt kem đánh răng, nói lầm bầm: “Khiêm, tối hôm qua nằm mơ tớ cũng thấy mình đang giải đề…”

Hàng lông mi mềm mại của thiếu nữ khẽ cong lên, theo động tác đánh răng khẽ run lên, tâm tính thiện lương của Lê Khiêm dường như cũng nhẹ nhàng bị khuất phục, cậu bất động thanh sắc dời ánh mắt đi, tiện tay cầm cái balo màu hồng nhạt của cô gái nhỏ lên, thúc giục nói: “Nhanh lên.”

“Đến đây.” Bùi Châu mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, khóc lóc nói, “Đừng giục tớ mà.”

Có tổng cộng 20 học sinh tham gia vòng thi loại này, năm trường đại diện sẽ dựa theo điểm số của mình để tham gia cuộc thi toán toàn quốc. Dựa theo xếp hạng của Lê Khiêm có thể trực tiếp tiến cử đi tham gia, không chiếm dụng danh sách của trường học, đáng tiếc cậu không có ý định tham gia.

Bùi Châu ngồi trên xe buýt, hỏi thiếu niên: “Cậu thực sự không tham gia sao?”

“Không có hứng thú.” Lê Khiêm đang mở điện thoại lướt xem doanh thu mà ông chủ quán cà phê gửi đến, tình hình kinh doanh tháng 11 tốt hơn so với trước kia rất nhiều. Thiếu niên rũ mắt, chăm chú nhìn cái bảng biểu phức tạp kia. So với cuộc thi, bây giờ cậu càng quan tâm đến việc làm sao để kiếm thật nhiều tiền. Dù sao cậu cũng không có khả năng vĩnh viễn làm bạn cùng phòng với cô.

Tương lai nếu có cơ hội, cậu sẽ mua một ngôi nhà lớn tặng cho thiếu nữ, xem như báo đáp tình nghĩa của cô. Khi đó bọn họ sẽ như thế nào –

Thiếu niên phát hiện suy nghĩ của mình đã bay quá xa, giống như tự giễu nhếch môi một cái, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu làm sao kinh doanh quán cà phê.

Bùi Châu có hơi buồn chán, lấy điện thoại ra, phát hiện có thêm một vài lượt like và bình luận, trong đó có một cái ID rất quen mắt, tên là [Leach7], avata là hình một chú chó màu trắng đáng yêu.

Một ngày trước, buổi sáng Bùi Châu thức dậy lướt Instagram, nhìn thấy tài khoản này theo dõi mình, còn like từng bài đăng của cô.

Bùi Châu nhấp vào trang chủ của tài khoản này, phát hiện giới tính tài khoản là nữ, số lượng người theo là số 0, còn chỉ theo dõi một mình Bùi Châu, cả trang chủ sạch bóng, không có nội dung gì.

Có lẽ là nick clone.

Ban đầu cô không để ý lắm, nhưng sau này mỗi lần đăng một bài viết lên [Leach7] lập tức bấm like.

Vào một giờ sáng hôm qua, Bùi Châu đăng một tin: [Thức đêm chuẩn bị cho cuộc thi.]

Rõ ràng [Leach7] rất nhanh đã nhắn lại một tin nhắn: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Hóa ra là một người sống. Nhìn vào trang chủ của tài khoản này vẫn chỉ theo dõi một mình Bùi Châu. Thiếu nữ xúc động đến mức ngay lập tức nhắn lại: “Cảm ơn, nhưng tôi sẽ cố thức thêm một lúc nữa ~”

Bùi Châu đặt điện thoại xuống, tiếp tục vùi đầu vào đống đề thi. Một phút sau, cô đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú giải đề, chiếc đèn bàn trên bàn học nhấp nháy một cách quỷ dị, sau đó cả căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

Bùi Châu sờ mó trong bóng tối mở cửa phòng ra, muốn xem tình hình ở bên ngoài một chút.

Cánh cửa vừa mở ra,nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Lê Khiêm đang đứng trong phòng khách, giống như một bóng ma. Bùi Châu sợ hãi nhảy dựng: “Cậu vẫn chưa ngủ sao?”

“Ừ.” Giọng nói của thiếu niên từ trong bóng đêm truyền đến đây, “Cúp điện.”

Bùi Châu nhìn ánh đèn ở tòa nhà đối diện: “Nhưng mà…”

Cả tiểu khu thoạt nhìn chỉ có nhà của bọn họ bị cúp điện.

Thiếu niên bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Chắc là đứt cầu dao rồi, đêm nay đi ngủ sớm thôi.”

Thôi vậy, muốn làm đề cũng không làm được. Bùi Châu ngáp một cái tiến vào phòng đi ngủ, cả đêm mơ thấy giải đề.

Bây giờ cô mở Instagram lên, nhìn thấy tối qua [Leach7] để lại cho cô một tin vào lúc một giờ sáng:

“Ngủ ngon.”