Chương 5
Tề Hạo và Vũ Lâm vừa đi vào quán rượu, các tiểu thư xinh đẹp ở hai bên liền dính vào.
"Ai u, trai đẹp, hoan nghênh, hoan nghênh." Tiểu thư xinh đẹp của quán rượu mặt trang điểm đậm nói.
"Đến đây, để Thúy Nhi phục vụ người nhé." Một đôi tay rất thuần thục thuận thế leo lên người khách.
"Tuyết Nhi không tồi a." Một đôi nhũ thịt cao ngất như muốn lộ ra ngoài quần áo.
"Ai a, thật ra em giỏi nhất là hát, để em đến phòng hát hát cho hai vị nghe một khúc có được không?" Nói xong, đôi môi bôi son đỏ chót càng ngày càng tiến gần lại mặt khách.
"Tiên Đế cũng rất biết ca hát đấy." Một cái tay nhỏ chà xát ở trên người khách.
Khách sạn có không ít khách, ông chủ lớn có tiền cũng không ít, chỉ là hai vị khách anh tuấn tiêu sái trước mắt này đã không còn mấy người, nhìn vóc người cao gầy này một chút, bả vai rộng rãi, mô đen cùng lắm cũng chỉ được như thế.
Các tiểu thư của quán rượu vừa nhìn thấy bọn họ đi tới toàn bộ liền ùa lên, khó thấy được mấy vị khách có diện mạo như vậy, cho dù là ngưu lang trong điếm cũng không có sức quyến rũ so với hai vị khách này. Bình thường chỉ cần khách mọc nhiều hơn mấy cọng tóc, bụng bia nhỏ đi một chút thì họ nên cười trộm rồi.
Lông mày Tề Hạo nhíu lại, trước khi bọn họ còn chưa kịp chạm đến cơ thể của anh, anh đã ngăn lại tất cả bàn tay có ý đồ tác quái.
Vũ Lâm cũng không bình tĩnh kéo mấy cánh tay ngọc đang quấn ở trên người mình xuống, "Tránh ra, tránh ra."
"Mấy cô nhóc xấu xa này, quỷ chết đói à? Chưa chưa từng nhìn thấy đàn ông sao?" Mẹ Tang lăn lộn nhiều năm, nhìn một cái có thể thấy khí thế của hai người đàn ông này không giống nhân vật bình thường.
"Yếu điểm của tôi đó, tôi tên là Thúy Nhi." Mặc dù phía sau có mẹ Tang đẩy, cô còn chưa hết hy vọng quay đầu lại nói.
"Người ta gọi là Tiên Đế." Tặng một nụ hôn gió liền đi ra ngoài.
"Mật Kỳ, em là Mật Kỳ." Lời nói nhỏ nhẹ nháy mắt quyến rũ.
"Đừng quên còn có Tuyết Nhi." Tay nhỏ bé trêu ghẹo bên kia.
"Đi, đi ,đi, một chút chừng mực cũng không có." Không nhìn thấy trên mặt người ta viết chữ không nhịn được thật to sao? Thật là một đám con gái không biết nhìn sắc mặt.
Mẹ Tang đẩy từng người một đói khát như sói ra, không phải kinh sợ mà là hai vị đại gia này không có hứng thú, chỉ là món hàng cao cấp nhất quán rượu này thế nhưng ngày ngày đại ca Hùng ở đây hưởng thụ đấy.
"Hùng Bưu có ở đây không?" Môi mỏng của Tề Hạo hơi mở miệng hỏi.
"Mẹ kiếp." Vũ Lâm thấp giọng mắng, một ít nước hoa hạ giá sặc chết hắn.
"Anh Hùng?" Tìm không ra người có can đảm gọi hắn ta là Hùng Bưu.
"Tôi là Tề Hạo." Gương mặt của Tề Họa trước sau vẫn lãnh lạnh nhạt đạm, chỉ có mấy cô gái vừa rồi bao vây làm anh không thể không nhíu mày.
"Tề, Tề Hạo." Mẹ Tang lão luyện vừa nghe đến cái danh hiệu này liền lắp bắp hỏi. Bản thân Tề Hạo trong truyền thuyết lại trẻ tuổi như vậy? Làm sao có thể?
Làm sao có thể tin trong vòng một năm ngắn ngủi thế lực có thể sánh ngang với anh Hùng? Không, người hiểu rõ nội tình cũng biết, thế lực của anh Hùng đã không lớn bằng trước, đầu rồng chân chính là Tề Hạo.
"Đại ca, em thấy chúng ta trực tiếp đi vào là được rồi." Xử lý xong sớm một chút thì về sớm một chút, hắn chỉ muốn xua đi mùi gay mũi trên người.
Sau khi nhìn các tiểu thư trong quán rượu của Hùng Bưu, hắn mới biết tiểu thư của quán rượu mình tư cách không tệ đâu? Chỉ là khí chất còn kém một chút, lại càng không trang điểm đậm giống cái mông con khỉ thô tục làm mất sự tươi đẹp.
"Ha hả." Vừa nghe người đàn ông bên cạnh Tề Hạo nói muốn trực tiếp đi vào, mẹ Tang từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, "Anh Hùng có chút chuyện còn chưa xử lý xong, trước hết cứ để các vị tiểu thư chiêu đãi hai vị đại gia thật tốt đi."
"Đi gọi Ngải Mị, Lộ Bì ra đây." Mẹ Tang lớn tiếng thét, đây là hai vị tiểu thư bán chạy nhất trong quán.
"Không cần, trực tiếp nói cho chúng tôi biết Hùng Bưu ở gian phòng nào là được." Vũ Lâm cũng biết đại ca không muốn ở chỗ này lâu.
"Ai gia, anh Tề tới một chuyến làm khó quán chúng tôi, kêu không tốt, kêu sao được đây? Ngài nói có đúng không?" Anh Hùng kiêng kị nhất là người ta cắt đứt chuyện tốt của hắn, dĩ nhiên cô cũng không muốn.
"Nói." Ánh mắt Tề Hạo chỉ hơi liếc hướng mẹ Tang mà thôi, người sau lại quả quyết áp người làm cho hắn dao động không thôi.
"Này, này...." Hai chân mẹ Tang khẽ run, đã không nghe sai bảo tự động đi trước đẫn đường.
☆☆☆
"Đừng đυ.ng vào tôi!" Sau lưng Thẩm Yên Phi dính thật sát vào vách tường, cô đã thối lui đến không cách nào thối lui về phía sau được nữa.
"Ha ha, đừng sợ, anh Hùng đây giỏi nhất là thương hương tiếc ngọc." Nhìn miếng thịt ngon gần ngay trước mắt, thế nào hắn cũng phải một hớp nuốt bào bụng!
"A!" Cô đã sợ đến không biết phải làm sao cho phải? "Đừng!" Cô càng gọi, Hùng Bưu càng cảm thấy hưng phấn khó nhịn, hắn không thể chờ đợi muốn một phát nhào tới, lúc bàn tay to của hắn đang muốn lao về phía Thẩm Yên Phi, khẩn cấp chui ra từ dưới nách hắn.
Cô hốt hoảng đối mặt với hắn lui về phía sau, nhưng bốn phía đều là vách tường, lối ra duy nhất chẳng những bị hắn chận lại, còn bị người khoá từ bên ngoài, "Cứu mạng, cứu mạng!"
"Đừng tới đây, đừng tới đây!" Vẻ mặt Thẩm Yên Phi hoảng sợ, một đôi tay bé nhỏ giống như một đứa trẻ, bất lực khua ở trước ngực.
"Đi, tránh ra, tránh ra, cứu mạng!" Cô vội vàng đưa tay lau nước mắt làm tầm mắt mơ hồ kia, chỉ sợ người đàn ông trước mắt sẽ thừa dịp cô không để ý mà xông tới.