Chương 14
Thẩm Yên Phi nhìn anh vẫn nhìn mình chằm chằm, mình có phần là lạ ở chỗ nào? Cô cúi đầu xem xét, "Ách, mặc dù em mặc chính là cùng bộ quần áo, nhưng mà em có tắm đó, anh cho em mượn quần áo màu hồng em lập tức hong khô thôi." Cô không rãnh về nhà lấy quần áo, vẫn không dám một mình trở về, không thể làm gì khác hơn là như vậy.
"Hôm nay em đi nơi nào?" Tề Hạo hỏi một vấn đề khác mà anh cũng rất muốn biết, cũng rất phối hợp vươn tay để cô l*иg áo vào.
"Làm việc a." Thẩm Yên Phi không vội tắm, lên giường ngủ, ngược lại ngồi xuống bên cạnh anh. Bởi vì quả nhiên cô bị bà chủ tòa soạn báo đuổi rồi.
Nói dễ nghe là ngày hôm qua cô vô cớ bỏ nhiệm vụ, nhưng thật ra là bà chủ đã sớm muốn đuổi cô, làm sao cô không biết? Hừ, hoàn hảo hiện tại cô không bị người đòi nợ, nếu không thật sự là khóc không ra nước mắt. Còn luôn kiếm cớ trừ tiền công của cô, thật là cay nghiệt.
Chỉ là những công việc khác cả ngày hôm qua cũng không đi, cũng không liên lạc, quả nhiên bị chửi thảm.
"Làm công việc gì mà trễ như vậy?" Từsáng sớm đến tối, Tề Hạo nhìn đồng hồ trên tường môto, "Bây giờ đã hơn mười một giờ."
"Tiệm bánh mì mười giờ rưỡi đóng cửa, sau khi kéo cửa sắt xuống còn phải dọn dẹp, thanh khiết, sửa sang xong mới có thể đi, hầu như đều là thời gian này." Hôm nay coi như là rất đúng giờ đâu rồi, hơn nữa phần kiêm chức trước thời gian khác trở về, cô nhớ anh hẳn không cần tiền gấp, cô sẽ từ từ trả lại cho anh .
"Không mệt sao?" Người bình thường sáng chín chiều năm mà thôi.
"Làm sao sẽ mệt mỏi? Mới một phần công tác mà thôi." Thời điểm cao nhất, một tháng có thể kiêm sáu chức, chỉ là một ngày không biết ngủ có đến hai giơ không, có lúc cô loay hoay căn bản cũng không có thời gian về nhà tắm, có một chút thời gian thì ngủ một giấc là rất tốt rồi.
"Nếu không phải anh đã cứu em, hiện tại em đã phải làm công việc thức đêm." Mới không có thời gian vui vẻ giống như vậy, có thể ngồi ở bên cạnh anh trò chuyện.
"Ngươi phải là đi ra ngoài làm việc vậy anh ba bữa cơm làm thế nào?" Anh cho là cô nói muốn ở nơi này chính là muốn thay mình nấu cơm giặt quần áo.
"Trước khi em đi ra cửa sẽ giúp anh chuẩn bị bữa ăn sáng, bữa trưa, bữa ăn tối có thể sẽ không có biện pháp." Cô khoát khoát tay về phía anh, "Mười giờ rưỡi đóng cửa em khẳng định không kịp về thay anh làm bữa tối."
"Em có thể không đi làm hay không." Anh rất tự nhiên nói.
"Không đi làm, vậy muốn ăn gió tay bắc sao?" Sức ăn của cô nhỏ nhưng vẫn phải ăn cơm mà.
"Anh mướn em, làm ông chủ của em." Anh sẽ không nói ra nếu là ngươig phụ nữ của anh, cũng không cần đi ra ngoài ló mặt làm việc như thế, anh không nhớ cô không lấy hình thức chung đυ.ng như thế.
Cô không giống những cô gái khác, không phải những cô gái trong quá khứ tốn tiền tìm về để lên giường.
"Anh muốn thuê em? Em tốt nghiệp trung học mà thôi đó." Cô không học đại học.
"Anh chỉ là muốn mời em làm quản gia của anh mà thôi, cần Anh văn, số học sao?" Anh nhìn cô, không chút ý xem thường nào, "Anh không thích người xa lạ đi vào phòng của anh, nếu như có thể, anh hi vọng em tới giúp anh quét dọn trong nhà, giúp anh nấu cơm, giúp anh giặt quần áo."
Thẩm Yên Phi nhìn con ngươi thản nhiên của anh, bởi vì vấn đề học vấn nên cô ra ngoài tìm việc gặp phải rất nhiều trắc trở, cho tới bây giờ cũng không có người chấn thành đối đãi với cô như vậy, vì cái gì anh lại đối với cô tốt như vậy? Ngay cả ba cũng không sánh bằng một phần của anh.
"Thật ra thì em cũng không cần làm những chuyện vặt này, trong nhà vẫn luôn có Obasan cố định đến quét dọn trong nhà." Anh không biết tại sao sao bản thân phải nói một đống linh tinh lung tung, đây không phải là trọng điểm anh muốn biểu đạt.
Một đôi mắt to ngậm nước nhìn chăm chú anh không được tự nhiên, một đấng mày râu sống đến ba mươi mốt tuổi, lần đầu tiên anh có loại cảm giác nhăn nhó.
"Khụ! Khụ." Tề Hạo nhẹ nhàng thanh cổ họng muốn che giấu tâm tình của bản thân, "Thật ra thì anh đang thiếu một người bạn gái, không biết em cảm thấy anh thế nào?"
Tề Hạo nín thở mà đợi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không thả, chỉ sợ nhìn thấy nét mặt miễn cưỡng hoặc không muốn của cô, chỉ có chính anh mới biết tim của anh đập nhanh như thế nào, anh ra ngoài đàm phán cũng chưa từng khần trương như vậy.
Thẩm Yên Phi cảm động đến không cách nào mở miệng, anh vẫn luôn không nhiều lời, nhưng bây giờ mặt hơi đỏ, cô lạicàng thích anh hơn.
Mặc kệ là khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc của anh, hay là xấu hổ lại có chút khẩn trương, cô đều thích! Cô kích động tiến lên ôm cổ anh.
Tề Hạo luôn luôn mím chặt môi mỏng lúc này mới hơi mở ra, hình như gặp chuyệnvui lớn.
"Là anh nói muốn em làm bạn gái của anh, em không cho phép anh đổi ý đó!" Thẩm Yên Phi vội vàng bắt được len lén dấu hy vọng ở trong lòng .
Tề Hạo nở nụ cười thật to, một đôi cánh tay sắt ôm cô thật chặt, thân thể mềm mại giống như là muốn tan chảy giống như muốn khảm vào trong lòng anh.
"Tề Hạo, em không cho phép anh đổi ý đó, nếu không em sẽ đánh anh!" Cô uy hϊếp.
Tề Hạo nâng khuôn mặt rên rĩ nhỏ nhắn lên, nhắm môi mình ngay cái muệng nhỏ nhắn của cô dùng sức in xuống, "Em đã là của anh." Anh cười hài lòng không dứt.
Một đôi mắt xanh vủa Thẩm Yên Phi mở thật to, đây là lần thứ hai anh hôn cô, lại nghĩ đến lần trước ở khách sạn bị anh cướp đi nụ hôn đầu, cô phẫn nộ nhìn anh chằm chằm, "Cái hôn nát đó!" Từng nắm đấm rơi vào trên người anh.
Tề Hạobị cô đánh không giải thích được, "Nát?" Cô là chỉ nụ hôn mới vừa rôi sao?
"Nụ hôn đầu của người ta anh hôn rất tùy tiện đi, nhưng lần thứ hai làm sao anh có thể cũng tùy tiện như vậy?" Cô rất tức giận, đùng, đùng, đùng, quả đấm nhỏ giống như đánh trống đánh lên người anh.
Tề Hạo trợn to cặp mắt, "Dám nói nụ hôn của anh nát?" Anh quả thật không dám tin nhìn chằm chằm cô.
"Nát chết rồi, so với em nghĩ đến hoàn toàn khác nhau." Tức chết cô.
Tề Hạo mạnh mẽ từ ngực khạc ra một hớp khí lớn, thật sự quá ô nhục anh! Phụ nữ cùng anh lên giường không có một người nào không phải thương xót cầu xin tha thứ , cô dám nói mình nát? Hơn nữa còn là nát chết?
Hô! Hô! Nếu như cô muốn tức chết anh, cô làm được rồi.
"Anh hoàn toàn hủy diệt ảo tưởng của em!" Anh còn dám trừng cô? Cô mới không chịu yếu thế.
"Hủy diệt?" Cô thế nhưng dùng đến từ huỷ diệt này? Anh tức giận đứng lên, "Em dứt khoát nói anh liệt dương luôn đi!" Tề Hạo định tự giận mình, lớn tiếng rống với ra ngoài.
"Dương, liệt dương?" Thẩm Yên Phi càng nói càng nhỏ tiếng, anh, anh đang nói gì?
"Rống!" Cô thật là biết chọc giận mình!
"Tề, Tề Hạo?" Thẩm Yên Phi nhìn thấy trên đầu mình bao phủ bóng đen khổng lồ, đang từ từ đáp xuống phía cô.
Tề Hạo làm sao cam tâm để phụ nữ xem thường, anh cố giữ vững vững vàng đè cô ở trên ghế sofa, anb muốn hôn đến khi cô cầu xin tha thứ mới thôi.
Dám nói anh nát? Tuyệt đối chỉ có cô!
Tề Hạo rút một ngày vô ích muốn dẫn cô trở về lấy quần áo tới đây, nếu muốn ở cùng một chỗ, anh hi vọng cô đem toàn bộ đồ quan trọng tới chính nơi mình ở, bởi vì anh muốn cô xem chỗ bọn họ ở chung là nhà.
"Cầm hết đồ chúng ta lại đi ăn cơm, em có món gì muốn ăn không?" Tề Hạo vừa lái xe, vừa hỏi cô ngồi ở cạnh ghế tài xế.
"Muốn ăn hà tử tiên, dường như thật lâu chưa ăn rồi." Nàng nói qua.
"Cái đó đợi buổi tối có chợ đêm sẽ đi ăn, trước hết nghĩ chút nữa đến trưa muốn ăn gì." Tề Hạo cưng chìu nói, chỉ cần cô nói muốn ăn, anh nhất định sẽ dẫn cô đi ăn.
"Buổi tối en đã nghĩ xong phải ăn cái gì, buổi trưa thì để anh nghĩ đi." Cô nhất định lười muốn ăn cái đồ gì, "Về nhà nấu thì không cần nghĩ."