Chương 2: Khát vọng

Ra khỏi căn viện, Diêu Chi đi được nửa đường thì trông thấy một người đàn ông đang mặc quân phục vội vàng bước tới, vừa thấy cô, trên gương mặt lạnh lùng của ông liền nở một nụ cười.

“Chi Chi!” Diêu Hiển bước lên ôm lấy con gái, “Con làm sao thế, ba nghe người làm nói đột nhiên con chạy ra ngoài, quần áo cũng không mặc tử tế, sáng nay con còn mới bị ngã xong?”

Diêu Chi túm chặt góc áo của Diêu Hiển, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.

– Ba ơi…

– Thật sự là ba rồi…

“Ai ya, con gái ba sao thế này?” Diêu Hiển vội vàng lau nước mắt cho con gái, ông trìu mến hỏi, “Chi Chi sao lại khóc rồi, Chi Chi của ba là ngoan nhất.”

Quả thật, từ nhỏ tới lớn Diêu Chi rất ít khi khóc nhè, bên ngoài cô là một cô bé ngoan ngoãn xinh đẹp nhưng thực ra bên trong lại rất mạnh mẽ.

“Con mang kẹo cho Thẩm ca ca…” Diêu Chi nhỏ giọng nói, “Con thấy anh ấy bị đánh…”

Diêu Hiển sửng sốt, ông lập tức hiểu ý của con gái mình.

– Đúng là gây nghiệp mà.

Đứa trẻ đó rất ngoan, ông từng gặp qua thằng bé vài lần, Đại Soái thì mặc kệ đứa con trai này, cứ thế ném cho bà mẹ bị tâm thần nuôi, đúng là đáng thương. Người phụ nữ đó đánh con trai mình cũng không nương tay chút nào.

Có điều chuyện gia đình nhà Đại Soái, ông cũng không tiện xen vào.

“Chi Chi mang kẹo cho Thẩm ca ca rồi à?” Diêu Hiển hỏi.

Diêu Chi gật đầu: “Căn nhà nhỏ của Thẩm ca ca ở ngay dưới cửa sổ phòng con, Chi Chi nhìn thấy anh ấy bị đánh nên mới chạy tới đưa kẹo cho anh ăn.”

Đôi mắt cô bé nhỏ dưng dưng nhìn Diêu Hiển, giải thích vì sao đột nhiên mình chạy lại tới đây.

Trái tim của Diêu Hiển lập tức mềm nhũn.

“Chi Chi của ba là một cô gái tốt, sau này con muốn đưa kẹo cho Thẩm ca ca thì con đưa từ cửa sổ, đừng chạy vào đây, được không nào?” Diêu Hiển ôm lấy Diêu Chi dụ dỗ nói.

Diêu Chi cũng biết hôm nay mình tự ý chạy tới đây có chút lỗ mãng, vì vậy cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Dỗ dành được cô gái nhỏ, Diêu Hiển vừa ôm con gái đi ra ngoài, vừa nói với binh sĩ ở phía sau: “Đem bộ thư pháp trong phòng sách của tôi tới làm quà xin lỗi cho Đại Soái, cứ nói là do cô chủ ham chơi chạy vào nơi ở của ông ấy, lần sau Diêu mỗ sẽ uống rượu nhận lỗi với Đại Soái.”

Diêu Hiển đưa Diêu Chi về phủ Đốc Quân, ông gọi người hầu tới chăm sóc cho cô bé, sau đó lại phân phó người làm cơm tối mang tới phòng cô chủ.

Tuy rằng nói hôm nay tổ chức sinh nhật 14 tuổi cho Diêu Chi, buổi tối còn có một buổi tiệc, nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện hôm nay cô gái nhỏ bị thương, lại thêm danh hiệu Diêu Đốc Quân áp xuống, sẽ không có ai dám nói gì.

Diêu Chi trở về phòng tắm rửa thay quần áo xong, trong lúc dùng cơm tối, Diêu Hiển còn mang quà sinh nhật 14 tuổi tới cho cô, ông tặng cô một chiếc vòng cổ rất đắt tiền. Đây là thứ mà Diêu Chi đã muốn có từ rất lâu, vì là phiên bản giới hạn nên đã sớm hết hàng. Nhất định là Diêu Hiển đã tốn không ít công sức mới mua được.

Diêu Chi cất cẩn thận vòng cổ, sau khi ăn tối xong, cô lấy cớ muốn nghỉ ngơi để đuổi hết người giúp việc ra ngoài.

Phòng cô ở lầu hai cũng không tính là quá cao, nhìn từ cửa sổ xuống cũng có thể lờ mờ thấy bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên đang nấu cơm trong bếp.

Động tác của anh rất thành thục, anh nhét củi khô vào bếp, trên bếp đang đặt một cái nồi lớn, ánh lửa màu da cam phản chiếu lên nửa bên mặt anh, dường như có một chút dịu dàng vương trên đôi mày lạnh lẽo, thiếu niên khẽ cụp mắt, ánh sáng của ngọn lửa chiếu lên hàng mi, Diêu Chi nhìn thấy anh đút tay phải vào trong túi áo để kẹo vừa nãy, anh để tay trong đó rất lâu.

Diêu Chi lại nằm bò lên giường, cô nhắm mắt lại – Đợi ngày mai, ngày mai tới trường, cô sẽ đưa thêm kẹo cho anh, à…còn cả thuốc nữa.

Thời dân quốc khi ấy, nam nữ đã học cùng trường với nhau, cô và Thẩm Tục đều đi học ở đó. Mặc dù Thẩm Đại Soái quả thật không hề để ý tới đứa con trai này, nhưng ít nhất ông vẫn cho Thẩm Tục đi học, nếu không thì ít nhiều gì ông ta có chút mất mặt.

Chỉ có điều, từ trước tới nay Thẩm Tục luôn cô độc một mình ở trường, người ta xem thường anh tàn phế, dù là kiêng kị cái danh Thẩm Đại Soái nên không dám sỉ nhục thẳng mặt, nhưng bọn họ vẫn luôn thầm cười nhạo Thẩm Tục, bản thân anh cũng biết, mặc dù trong lòng không mấy dễ chịu, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ một mình gặm nhấm.

Nhưng không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, trong trí nhớ của cô, người mẹ lúc nào cũng đánh Thẩm Tục sẽ chết vào mùa thu năm nay. Cuộc sống của Thẩm Tục sẽ tốt hơn phần nào, hơn nữa còn khoảng một năm là anh sẽ tốt nghiệp trung học rồi, sau khi học xong, Thẩm Đại Soái sẽ mang anh theo cạnh.

Kiếp trước, Diêu Chi xuất ngoại du học, giữa chừng thì ba cô xảy ra chuyện, đợi tới khi cô về nước thì ba cô chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, giao phó cô cho Thẩm Tục rồi mất. Còn Thẩm Tục khi đó đã gần như một tay che trời ở Bắc Bình, anh đã là một đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Lần này, Diêu Chi không định xuất ngoại nữa, cô chỉ muốn ở bên cạnh ba mình và ở bên Thẩm Tục.

Chuyện sẽ xảy ra trong vài năm tới, Diêu Chi tự nhủ với lòng mình, sẽ rất nhanh thôi.

Chàng thiếu niên của cô rất kiên cường, giống như cây liễu đang vươn lên giữa bầu trời rộng lớn, cô muốn nhào vào trong lòng anh, lột lớp ngụy trang trên người anh xuống.

Diêu Chi từ từ đi vào giấc mộng, cô không biết thiếu niên sát vách suýt chút nữa đã thức trắng đêm, anh nhẹ nhàng cắn một miếng kẹo dẻo, vị ngọt vấn vương ở đầu lưỡi, anh cẩn thận bọc viên kẹo lại bỏ vào trong túi. Anh nhắm mắt lại, túi thơm nhỏ được chàng thiếu niên ấy nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cô cho anh một viên kẹo

Thẩm Tục cảm thán.

Nhưng rốt cuộc cô đã đưa kẹo cho bao nhiêu người rồi? Nếu cô chỉ đặc biệt cho một mình anh thì tốt biết mấy…

Anh biết bản thân luôn mơ mộng như một kẻ biếи ŧɦái. Chi Chi của anh dịu dàng lại thích cười, với ai cô cũng sẽ đối xử tốt, nếu không thì cũng chẳng tới lượt anh được cô quan tâm.

Cho dù là chiếc túi thơm hay là viên kẹo này đều không phải là duy nhất giành riêng cho anh.

--Chi Chi…

Cũng không phải của riêng anh.

Mày đang ảo tưởng cái gì vậy, Thẩm Tục.