🌹 CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI🌹
#chap6
Reng reng reng
Bộp
Rầm
Chiếc đồng hồ đã yên vị dưới sàn 😂
Cô trườn người dậy, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, dây áo ngủ của cô bị lệch sang một bên, cô hơi nhíu nhíu đôi chân mày thanh tú lại tỏ ý không hài lòng, cảnh sẽ rất đẹp nếu như cô không hành động như một con điên thế này, hai tay vò rối tung mái tóc, chiếc miệng nhỏ xinh lại có thể thốt ra những lời nói...haiz bỏ đi, tưởng tượng nếu có người người ở đây chắc sẽ hộc máu chết hết quá.
- Con mẹ nó, thằng chó nào dám đặt báo thức ở phòng bà thế này? Mẹ nó, tụi bây có biết tối qua bà phải thức suốt đêm để bảo vệ nền bình yên cho nhân loại không hả?
Cạch
Cửa phòng mở ra, bước vào là cậu nhóc có vẻ mặt hơi hơi lạnh lùng, trên người mang một chiếc tạp dề màu hường hình hello kitty, tay kia còn cầm thêm chiếc vá, nhìn cực kì cute nha.
- Mộc Tiểu Di, mẹ không mau dậy ngồi đó lảm nhảm cái gì? Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm đấy.
- What? Sao không nói ta sớm, con với cái, nhờ cái gì cũng không xong_ Cô bật dậy chạy lăng xăng trong phòng tìm quần áo.
- Mẹ còn nói, từ tối hôm qua con và Vũ Minh đã nhắc hơn cả chục lần mà đâu chịu nghe, cứ chúi xuống mà bấm bấm lướt lướt.
- Ờ, thì...tại lúc đó mẹ đang ôm trụ mà.
Vũ Thiên nhìn cô vẻ mặt vạn lần khinh bỉ:
- Liên quân thì liên quân, ở đó mà ôm trụ đồ. Làm nhưng chó giữ cửa nhà người người ta không bằng.
Rầm
Bộp
Nói xong Vũ Thiên liền nhanh tay đóng cửa lại, cùng lúc đó cô từ lâu chạy tới giường cầm chiếc gối phóng thẳng về cánh cửa, lớn tiếng rủa:
- Cha mày, mày nói mẹ mày là chó mà đẻ ra được hai đứa tụi bây à? Thằng con mất dạy.
Cạch, cánh cửa hé mở, cái đầu nhỏ xinh của Vũ Thiên thò vào trêu:
- Biết đâu là con lượm cũng không chừng.
Cạch
Bốp
1 chiếc gối nữa đã đáp thẳng vào cánh cửa.
- Grừ Grừ...mi đi chết đi.😡😡
___
Vũ Thiên ung dung bước vào nhà bếp thì bắt gặp một thân ảnh y đúc mình đang loay hoay xếp thức ăn ra bàn. Cậu ngẩn đầu lên hỏi:
- Anh lại chọc mẹ nữa à?
Vũ Thiên tới bàn cởi tạp dề ngồi xuống:
- Cho chừa cái tật ngủ ngày cày đêm.
Vũ Minh cười khổ:
- Tại mới về Việt Nam, nên Tiểu Di chưa quen với múi giờ thôi mà, từ từ rồi sẽ tốt thôi.
- Mộc Tiểu Di ở đâu cũng vậy thôi. Chúng ta nên uống nắn mẹ đến khi gặp được cha thì mới mong gả được mẹ đi.
- Trên thế giới hàng ngàn người, biết đâu mới là thằng chồng thất lạc của Tiểu Di đây?
- Trên thế giới hàng ngàn người, chắc chắn sẽ có chồng của Mộc Tiểu Di. Cho nên, em đừng quá lo lắng.
(Vc tụi nó là con nít đấy à 😂)
Mộc Di bước xuống, hai anh em họ Mộc đang ăn cơm bỗng nhiên mắc ghẹn nhìn cô chằm chằm. Mộc Di thấy thế liền vυ"t tóc hất cằm lên nghiêng mặc sang 1 bên tự cao nói:
- Nhóc thấy sao nào? Anh đây hảo soái phải không?
Cô đang mặc trên người chiếc áo sơmi trắng, chiếc quần tây xám, mang đôi giày vans, mái tóc óng ả được búi lên dấu vào trong mái tóc giả của nam, trên vai còn khoác chiếc balô nhìn đúng chất thư sinh lãng tử. (Miêu tả ngu quá, xl)
- Khụ, Mộc Tiểu Di, mẹ định dành hết sự chú của người ta mới chịu à_ Vũ Thiên hắc giọng, nghe như quở trách, nhưng sâu trong đó là sự dung túng, bao che cho Mộc Di. Haiz hết cách, ai biểu đó là mẹ cậu chi.
- Hắc hắc, Tiểu Minh con thấy mẹ như thế nào? Hảo soái không?
- Tiểu Di nhà ta mặc cái gì cũng đẹp. Hôm nay mẹ làm con mở mang tầm mắt nha, không ngờ mẹ cải nam lại soái như vậy_ Vũ Minh ánh mắt sủng nịnh tột độ, cậu chính xác là luyến mẹ cực độ rồi.
- Haha, mẹ biết mà.
- Mau lại ăn sáng, sắp trễ giờ làm rồi kìa_ Thiên nhắc nhở.
- Xì, tới liền.
Xong bửa sáng, hai đứa con cô lại tiễn cô xuống tận đường lớn
- Này, Thiên Minh nhớ ở nhà dọn dẹp, cơm nước chờ mẹ về biết không? Đừng ra khỏi nhà đấy_ Cô ngồi xuống thủ thỉ với tụi nhỏ
- Mộc Tiểu Di, mẹ nhớ khi đến công ty của người ta, đừng có quậy phá, phải chăm chỉ làm việc biết không? Ở đó chứ không phải ở nhà mà có tụi con cơm bưng nước rót đến tận miệng đâu đấy_ Thiên chỉnh lại cổ áo cho cô
- Tiểu Di ngoan, ráng làm việc thật tốt, tụi con ở nhà chờ mẹ, có ai ăn hϊếp bắt nạt mẹ thì nói với con, con sẽ khiến hắn sống không bằng chết a_ Minh vuốt tóc cô dịu dàng nói
- Rồi rồi mẹ biết. Thôi mẹ đi nha bye bye_ Cô cười hôn mỗi đứa mỗi cái rồi bước lên taxi
Những người ở xung quanh, kể cả ông tài xế còn phải rùng người khi nghe lời từ biệt của ba mẹ con nhà này, tiễn mẹ đi làm sao nhìn cứ giống như gã con về nhà chồng thế này?
Ông tài xế nhìn cô như sinh vật lạ, rõ ràng là một cậu thanh niên sao có thể là mẹ của hai đứa nhóc này? Giả sử cậu ta là con gái đi nữa con có thể lớn như thế này sao?
Nhận thấy ánh mắt lạ thường của ông, cô dùng tay gõ vào kính:
- Chú ơi có thể đi được rồi đấy.
Ông hoàng hồn, bối rối ngật đầu.
- À, vâng.
--- còn----