Chương 5

🌹 CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI 🌹

#chap5

Đính đoong

Ba mẹ con cô đứng trước cổng của một ngôi biệt thự sang trọng.

Có một người chạy ra nhìn xuyên qua cánh cổng sắt, là một người phụ nữ lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn có vẻ phúc hậu nhíu mày đánh giá cô từ trên xuống dưới.

- Xin hỏi...cô là?

- Dì Năm, chả lẽ dì không nhận ra con sao? Con Mộc Di nè.

Bà mở to mắt ra không tin vào mắt mình:

- Tiểu...Tiểu Di? Là con sao?

- Không là con thì ai vào đây?_ Mặt cô xụ xuống giả vờ giận dỗi.

- Bảy năm rồi còn gì. Nhìn con khác quá, nhớ hồi nào con với Thanh Thanh cùng đi học vậy mà..._ Bà ngắm cô, hồi tưởng lại chuyện quá khứ. Tuy chỉ là vυ" nuôi của Thanh Thanh ở Vương gia nhưng bà coi cả hai như con ruột mà đối đãi, giờ nhìn thấy cô trổ mã xinh đẹp như thế này làm bà tự hào lắm a. Bây giờ bà mới phát hiện ra hai thằng nhóc ở hai bên cô.

- Tiểu Di, đây là...?

- Là con của con. Sao nào, đẹp y như con lúc nhỏ luôn phải không? Thiên, Minh mau chào bà đi.

Hai đứa trẻ cùng ngước mặt lên nhìn dì Năm, khoanh tay trước ngực, cuối chào nói:

- Chúng con chào bà ạ!

- Ngoan giỏi lắm, giỏi lắm_ Tuy bà đã nghe cô chủ nói về chuyện của cô nhưng vẫn bất ngờ. Cô gái nhỏ hồn nhiên của bảy năm trước tuy ba mẹ mất sớm nhưng cũng không phải loại đàn bà kia đi, cư nhiên lại mang thai khi đi du học? Thật chuyện gì cũng có thể xảy ra.

- Dì Năm, dì định để tụi con đứng ngoài này tắm nắng luôn à?_ Cô nhỏ giọng mách móc pha lẫn ý cười.

- A, thật xin lỗi, để dì mở.

...

- Rồi, ba mẹ con vào nhà đi, chắc Thanh Thanh vui lắm đấy_ Bà cười híp mắt.

Hai bảo bảo cuối người xuống đồng thanh:

- Con cảm ơn ạ!

Bà dùng tay xoa xoa đầu của hai đứa

- Được rồi, ngoan lắm a.

Dì Năm dẫn cả ba vào phòng khách

- Tụi con ngồi chờ dì, dì đi gọi Thanh Thanh xuống. À mà ba đứa uống gì?

- Dạ, ba ly nước lọc được rồi dì_ Cô quanh sang nhìn bà cười híp mắt.

Một lát sau, từ trên lầu xuất hiện một cô gái hớt hãi chạy xuống, tóc búi cao, trên người là một chiếc đầm lụa trắng hai dây, để lộ bộ ngực căng tròn, phía dưới chỉ che đến nữa đùi thật làm đàn ông muốn hung hăng chà đạp.

- Tiểu Di, cậu về hồi nào sao không nói mình ra đón?_ Cô bổ nhào tới người Mộc Di, làm Mộc Di cô đang uống nước xém phun ra hết.

Cô vỗ vỗ cô ấy, có chút khó khăn nói:

- Khụ khụ...Thanh Thanh cậu định ám sát mình à? Buông ra! Ngạt thở.

Thanh Thanh đẩy cô ra, nắm hai bờ vai cô nghiêng qua nghiêng lại.

- Xem nào, bảy năm không cặp nhìn cậu trắng hơn, múp hơn nhỉ?

- Cậu cũng sεメy hơn còn gì.

- Haha, không dám không dám...Ủa hai tiểu bảo bảo của cậu đây à?_ Giờ Như Thanh mới để ý thấy hai đứa nhóc mặt mũi y chan nhau ngồi kế bên cô nha.

- Oa, nhìn hai đứa còn đẹp hơn cả khi call video nha, dễ thương quá đi. Nào nào gọi mẹ nuôi thử xem_ Vương Như Thanh sờ sờ véo véo hai khuôn mặt giống nhau như đúc của anh em nhà họ Mộc kia.

Thiên, Minh nghe thế cười híp mắt đáp:

- Chào mẹ nuôi ạ!

Nghe được thứ mình muốn, mắt Thanh Thanh sáng lên như đèn pha, nhịn không được dùng tay ấn đầu của hai tiểu bảo bối vào ngực mình.

- Cưng quá đi.

Hai anh em kia bị ép như vậy, không những không đẩy ra mà còn ra sức dụi dụi cái đầu nhỏ xinh của mình vào sâu bên trong bộ ngực kia. Đùa sao, mồi dâng lên tới miệng, ngu gì không đớp? (Cmn y chan thằng cha nó)

Cô một bên nhìn thấy màn trình diễn ngoạn mục như vậy liền biết chuyện gì xảy ra. Vương Như Thanh thì muốn chiếm tiện nghi của hai bảo bảo nhà cô, còn hai đứa kia lại tương kế tựu kế ăn đậu hủ trắng trợn của bạn cô. Đừng tưởng hai đứa nhỏ kia là trẻ con thì không biết gì. Mới 5 tuổi mà tụi nó đã bập bẹ xin tiền cô đi mua tạp chí có hình mấy em chân dài mặt bikini đọc rồi, không biết gen của thằng nào mà biếи ŧɦái kinh khủng.

- Được rồi, cậu qua bên kia ngồi đi, đừng làm bảo bối của mình ngạt thở_ Cô nắm áo Thanh Thanh kéo ra

Vương Như Thanh cùng Vũ Minh Vũ Thiên ai oán nhìn Mộc Di. Đang khúc cao trào xen vô làm chi? Ôm còn chưa đã. Nhận được ánh mắt đó, cô trực tiếp ngó lơ giả vờ không thấy.

Ổn định chỗ ngồi, Vương Như Thanh liền hỏi

- Này Mộc Di, cậu đột ngột về đây sao không nói mình một tiếng?

- Bất ngờ mà.

- Vậy về đây làm gì?

- Sao? Không chào đón tui à? Về thăm quê bộ không được sao?

- Ách...đâu có hêhê.

- Mà bác trai bác gái đâu?

- Đi du lịch hết rồi, nỡ bỏ con gái cưng ở nhà một mình lo hết tập đoàn từ trên xuống dưới mà ân ân ái ái đi chơi. Đời mình thật khổ mà.😔

- Haha, lâu lâu cậu cũng phải để hai bác hâm nóng lại tình cảm, chứ cậu định rong rủi suốt ngày không gánh vác sự nghiệp giúp họ à?

- À! Hay là cậu tới giúp mình quản lí công ti đi.

- Mình về đây là do nhận được lời mời từ công ty KB. Thật xin lỗi không giúp cậu được rồi.

- Mặc kệ, cậu là bạn mình, cậu phải qua giúp mình_ Thanh Thanh giận dỗi nói.

- Bên đó nhiều tiền hơn_ Cô trào phúng nói tiếp

- Mình có thể tăng lương cho cậu!

- Bao nhiêu?

- Một tháng 30 triệu, cộng thêm tiền thưởng mỗi quý, mình không tin bên đó trả lương cao hơn mình.

- Haha, nói có cậu biết, tiền lương trung bình mỗi tháng của mình ít nhất cũng phải hai ngàn USD đấy, cậu nghĩ mình trả nổi không? Với lại tập đoàn BK có nhiều chính sách ưu đãi cho nhân viên hơn...Này, cậu nhìn cái gì vậy?_ Cô luyên thuyên một hồi, thì thấy Như Thanh đang nhìn mình chằm chằm.

- Tiểu Di, bây giờ mình mới thấy đúng nha_ Vẫn đang nhìn cô

- Thấy cái gì?

- Người ta nói gái một con trông mòn con mắt, mình thấy cậu càng ngày càng đẹp ra nha..

- Cậu nói hưu nói vượn cái gì vậy? Mình đã là bà mẹ hai con rồi chứ đâu phải một_ Cô làm mặt ngu hỏi lại Thanh Thanh

- Cậu...aizz, không nói nữa. Đúng là cái đồ não tàn, IQ thì cao mà EQ của cậu sao thấp thế? Nói chuyện với cậu muốn lỏng não luôn mà, mất hứng_ Như Thanh vuốt mặt rầu rĩ.

Hai đứa con của cô ngồi kế bên, liếc mắt khinh bỉ cái bà mẹ ngu người kia, đúng là hết cách với bã mà. Chừng nào mới có thuốc chữa bệnh cho Mộc Di cô đây 😔