Chương 4

#Chap4

Tập đoàn KB là tập đoàn chuyên ngành công nghệ thông tin, thuộc quyền sở hữu của Hoắc gia, một trong tứ đại gia tộc.

Nghe đồn, 7 năm trước Hoắc lão gia đột ngột rút khỏi thương trường, đã để Hoắc thiếu - cháu độc nhất là Hoắc Lạc Thần nhận chức chủ tịch điều hành công ty khi đó mới 23 tuổi. Sự thật đã chứng minh, tuổi trẻ tài cao với bộ óc thiên tài và tính cách lạnh lùng quyết đoán hắn đã đưa KB lên một tầm cao mới. Có thể nói Hoắc Lạc Thần chính là "con rồng" của giới kinh doanh. Hắn là bá chủ của thương trường, giống con rồng một mình tung hoành trên bầu trời rộng lớn không gì ngăn cản được hắn. Hắn ở rất cao, chỉ có thể nhìn không thể với tới.

Tầng cao nhất của KB, là nơi ngự trị của Hoắc Lạc Thần. Hắn đang tập trung xử lí đống tài liệu chất như núi. Mặt vẫn lạnh, dù đang là mùa xuân thời tiết mát mẻ, nhưng khi bước vào phòng hắn nhiệt độ đã giảm xuống như mùa đông rồi =.=

Cộc cộc

Cạch

Thư kí Trần bước vào khí chất vẫn đạm bạc như thường.

- Hoắc tổng tài liệu ngài cần tôi đã chuẩn bị.

Anh đặt tài liệu lên bàn, Hoắc Lạc Thần không buồn liếc mộy cái chỉ gật đầu:

- Ra ngoài đi.

Thư kí Trần cuối đầu bước ra.

Cửa phòng lại mở lần nửa, nhưng bước vào không phải thư kí Trần mà là một bà "cô" nào đó =.=. Nhìn tổng quan từ trên xuống dưới, mặc dù tôi không muốn nói do hơi tục chút xíu nhưng tôi vẫn phải nói, bã là thánh "ĐĨ" đẳng cấp cao mấy ai sánh bằng. Tóc uống xoăn, nhuộm vàng, make up đậm đúng thể loại mắt xanh mỏ đỏ như ông bà ta thường nói, váy ngắn quá cỡ, che những thứ không cần che và hở những thứ không nên hở.

Nghe tiếng giày cao gót lanh lảnh trên sàn, cộng thêm mùi nước hoa nồng nặt này khỏi nhìn hắn cũng biết ai, mặc kệ, hắn vẫn tiếp tục làm công việc.

Mở cửa ra, đập vào mắt ả là một mĩ nam, hoàn hảo đến từng góc cạnh trên khuôn mặt đẹp như điêu khắc ấy, thân hình tuyệt mĩ lúc ẩn lúc hiện đằng sau chiếc áo sơmi trắng, hơi thở nam tính, khí chất lạnh lùng. Nếu người đàn ông đẹp như thần này ở bên trên thì đã khiến à sung sướиɠ phát điên, còn chưa nói đến khối gia tài khổng lồ kia. Nghĩ tới đây, bên dưới ả đã ẩm ướt, nước miếng chảy ròng ròng (ném đá bã đi bà con -_-)

Định thần lại, ả cười thật tươi, nhanh chóng bước đến chỗ làm việc của Hoắc Lạc Thần. Ả nũng nịu khoác tay, cọ cọ bộ ngực phát triển nhờ silicon vào người hắn, phát ra tiếng ái mụi:

- Hoắc thiếu, bớt chút thời gian, cùng với em...

Tay viết khựng lại, đáy mắt tối dần, hắn vẫn lạnh lùng đáp:

- Về đi, để tối.

Ả vẫ không chịu bỏ cuộc, tiếp tục câu dẫn. Tay ả lần mò ngực hắn, thò tay qua lớp áo sơmi vuốt ve, dần dần trượt xuống phía dưới của Hoắc Lạc Thần. Môi ả hôn lên yết quản, lên môi, rồi liếʍ vành tai, cắn nhẹ:

- Em muốn...

Hắn đẩy mạnh ả vào cạnh bàn, khiến ả đau điếng, bóp chặt cổ tay đang làm loạn của ả, lạnh lùng nói:

- Lí Tố Như, là cô muốn.

Ả hơi hoản nhưng vẫn nở nụ cười. Hắn xé váy của ả ra và bắt đầu phát tiết.

Đừng đề cao hắn, bởi hắn là một thằng đàn ông không phải thần mà có thể nhịn nhục tìm kiếm Mộc Di 7 năm. Thịt dâng đến miệng, ngu gì không ăn? Tìm thì vẫn tìm, phát tiết thì vẫn phát tiết, đối với Hoắc Lạc Thần đây là hai chuyện khác nhau.

---

- Mộc Tiểu Di, mẹ có thể nhanh lên được không? Đã hơn nửa tiếng rồi đấy_ Vũ Thiên đang ở đứng ở phòng khách với Vũ Minh, nhìn đồng hồ trên tay ngao ngán lắc đầu. Người gì đâu lề mề, đã bảo hôm nay đến nhà mẹ nuôi Thanh Thanh mà giờ này vẫn chưa thấy mặt.

(Vương Như Thanh là con gái rượu của Vương gia, là bạn thân từ thời tiểu học của Mộc Di nhà ta. Chị này có nhắc ở đầu chap1 đấy nhé.)

- Ra ngay_ Cô nói to

Vũ Minh đang ngồi chống cằm, mắt thẩn thờ:

- Tiểu Di a, mẹ nhanh lên một chút, không thôi trễ bửa cơm trưa bên nhà mẹ nuôi bây giờ.

- Ra rồi_ Mộc Di phóng như bay ra ngoài, mặc cho giày chiếc cầm chiếc mang.

Hai anh em nhà nọ mắt nhìn cô, đập tay với nhau.

- Có em là giỏi.

- Tiểu Di nhà ta có hai thứ không thể bỏ, là ăn với ngủ. Chỉ cần anh nắm được hai cái đó, anh dắt Tiểu Di bán sang Trung Quốc, em đảm bảo mẹ vẫn đồng ý.

- Chỉ có em thôi, anh thì không được rồi.

- Haha

- Sao thế 2 đứa? Đi nhanh lên kẻo muộn giờ cơm bây giờ.

Cô xỏ xong chiếc giày, tiến tới túm cổ áo Thiên, Minh lôi đi xền xện.

Haha, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, giờ tui dụ bán bã sang Trung Quốc bã cũng không biết quá😂

---còn---