Chương 16

Phần 16: Họa

Mối quan hệ của Lyly và Laya ngày càng thân thiết, dường như không tuần nào họ không gặp, 1 phần vì căn hộ, 1 phần vì những lần hẹn uống rượu chung với Chị Lan, những lần shopping và đi ăn.

– Ê…

– Gì???

– 2 người có gì rồi???

– Ai? Ông hỏi ai

– Thì bà với Lyly đó. Tuần sau là xong dự án rồi

– Khùng… bạn thôi.

– Sao không làm tới đi

– Làm gì… ông có bị gì ko? Mới sáng sớm uống chưa hết ly cà phê, ăn chưa hết miếng bánh nữa

– Chớ bà tính độc thân vậy hoài?

– Hừm… Lyly thẳng đuột má, mà tui cũng chẳng còn khái niệm yêu ai, quen ai nữa

– Thẳng thì bẻ cho cong… bà cứ vậy, không chán sao?

– …

Laya im lặng… nhớ về Jodi

– Ông nè. Có phải do Jodi thẳng mà tui bẻ thành cong nên kết cục mới ra nông nỗi vậy. Người như tụi mình chắc chẳng thể có được 1 tình yêu thật sự đâu ông. Nhất là với 1 người thẳng, có lẽ với họ đó chỉ là 1 trải nghiệm thôi. Tui nghĩ… thôi tốt nhất không nên yêu ai đó nữa đâu ông, tui chẳng còn mặn mà thứ tình yêu nữa.

Laya thở dài

Quân im lặng, vỗ vai Laya

– Cũng đáng để bẻ cong 1 lần để yêu bà mà Laya.

– Alo… Laya qua bên Lyly chút được không?

– Có chuyện gì?

– Bức vẽ, Lyly muốn 1 bức vẽ với nội dung bán nude

– Uhm… ok. Laya qua liền



– Má… con Laya dạo này bận rộn quá

– Ờ… cái shop rượu không biết nó tính tới đâu. Ngày nào cũng về trễ

– Nó nói có dự án với thằng Quân. Hết tuần sau hình như xong. Rồi tụi nó bắt tay zô làm.

– Má nhìn nó má thấy thương quá. Không biết con Phương sao rồi.

– Cô ta không đáng cho Laya nhà mình đâu má.

– Uhm… Không thấy nó quen ai má lo quá.

– Để tối gọi nó về sớm nói chuyện.



– Laya vào đi.

– Uhm.

Laya ngồi xuống ghế sofa và đặt đồ lên bàn. Lyly bước đến đưa tấm hình 1 bức họa tấm lưng người con gái quấn khăn hờ hững nhìn ra ngoài ô cửa, bên ngoài là ánh đèn leo lét chiếu vào và tán lá vàng đang rơi. Tranh của 1 họa sĩ nước ngoài nào đó mà Lyly tình cờ thấy được.

– Laya thấy sao?

Laya chăm chú nhìn bức tranh và cái cảm giác những ngày còn bên Jodi hiện về… tại sao mọi thứ về Lyly lại khiến Laya nhớ Jodi đến vậy???

– Laya, sao Laya cau mày suy tư ghê vậy?

Laya giật mình

– À… um. Bức tranh đẹp nhưng ở đây không thể vẽ. Có lẽ…

– Có lẽ???

– Có lẽ nên đến 1 chỗ. Mình đi.

– Đi đâu?

– Đến 1 nơi Laya vẽ cho Lyly bức họa này.

– À… ờ… đợi Lyly thay đồ.



Cả 2 leo lên chiếc uber để đến chung cư nơi Laya bỏ rơi hơn năm trời nay. Nói là rao bán nhưng chẳng hiểu sao không bán được, cho thuê cũng không, nên giờ còn có chốn quay lại.

Jodi bất ngờ về điều này, cô chưa từng nghĩ sẽ còn có cơ hội được quay lại căn hộ này, nơi mọi thứ giữa cô và Laya bắt đầu.

Vừa đi lên cầu thang Lyly hì hục hỏi Laya

– Đây là???

– Căn hộ cũ… bỏ lâu rồi, nhưng chắc đây là nơi ra đời đủ chất mà Lyly muốn cho bức tranh.

– Lyly muốn? Còn Laya

– Nơi buông bỏ 1 loại cảm xúc tiêu cực. À. Tới rồi. Phù… lâu không leo cầu thang, mệt quá.

Tạch, Laya mở ổ khóa và bước vào. Đồ vật cơ bản thì vẫn còn như bộ bàn ghế, tủ giường, quạt, máy lạnh, … dù được phủ vải nhưng đã hơn 1 năm trời, mọi thứ chìm trong đống bụi, không khí ẩm mốc, lạnh lẽo do thiếu hơn người và bàn tay chăm sóc.

Laya nhanh chóng mở toang mọi cánh cửa và cửa sổ để bụi bay ra ngoài, để khí trời và ánh nắng tràn vào căn hộ.

– Xin lỗi Lyly nhé, bỏ rơi nó hơn năm trời rồi nên thành ra như vầy. Ngồi đỡ đây đi để Laya dọn sơ rồi đợi chắc tối mình bắt đầu vẽ. Giờ là 4h chiều rồi.

– Để Lyly phụ.

Thật ra, cũng như Laya, với Jodi đây là nơi thật sự quan trọng, nó chất chứa bao ký ức hạnh phúc về cả 2. Trong lúc Laya xuống dưới mua chổi, bao rác và 1 số vật dụng Lyly tiến vào phòng ngủ và phòng vẽ. Mọi thứ trống trơn thật hụt hẫng, cô tiến tới ban công nhìn lên những chậu cây leo héo úa chỉ còn màu xanh của cỏ dại… chợt buồn…

– Phù… leo cầu thang mệt quá. Mình đi về thôi.

– Sao?

– Chỗ này bụi bặm mà giơ quá, Laya nhờ người tới dọn dẹp rồi. Tối họ làm xong mình quay lại. Trong 8 tiếng họ vệ sinh căn hộ này. Mấy chậu cây đó chắc họ thay mới dùm luôn. Chứ kiểu vầy, Laya không chịu nổi.

– Vậy là 3h, 11h quay lại hả?

– Uhm. Lyly về đi. Laya cũng phải về nhà làm vài việc.

– Lyly đi theo được không?

– Ờ… cái này thì…

Điện thoại Laya rung.

– Ê má. Đang ở đâu? Qua quán đi. Tui có cà phê mới. Bao ngon.

– Hả… ờ… đợi 15ph.

Laya quay sang Lyly.

– Uhm… Quân nó rủ qua quán. Đi không?

– Ok. Cười



– Hello Quân

Quân bất ngờ khi thấy Lyly

– Ủa… ui chết… quên. 2 người có hẹn vẽ tranh mà. Chết. Quân là gián đoạn hả.

Laya thở dài

– Ờ… mất cả hứng

– Tui xin lỗi… xin lỗi Lyly.

Lyly mỉm cười. Ngồi kế bên Laya.

– Tối mới vẽ. Quân bị lừa rồi



Quân xuống dưới chuẩn bị cà phê và bánh mang lên thấy Lyly ngủ lúc nào không hay.

Quân suỵt nhỏ

– Ê… thân quá hơ, còn vẽ ban đêm nữa

– Thứ điên… suy nghĩ lung tung

– Tui thấy Lyly để ý bà thiệt đó Laya. Sao không làm tới đi.

– Nữa… thôi đi à nha.

– Lý do.

– Chậc… tào lao quá

Jodi đã thức nhưng vẫn nhắm mắt để nghe thêm câu chuyện. Chính cô cũng là người muốn hỏi cái lý do này.

– Ông thôi đi được không Quân

– Bà không nói thẳng, tui nhắc hoài, hay thôi, để tui kêu Lyly dậy 3 mặt 1 lời.

Quân chợm bước đi, Laya giật lại

– Ông đi hả???

– Nói…

– Haizzz. Khi ở bên Lyly tôi chỉ nghĩ về Phương thôi, thật đáng sợ. Dù chỉ là bạn mà đã vậy, khi yêu làm sao tôi cho phép mình làm vậy. Với lại, tôi nói rồi, không yêu đương gì hết.

– Nếu 1 ngày Phương quay về bà có yêu lại không?

– Laya mỉm cười… tình đã hết như người đã chết, nếu chết rồi thì để cho trôi tuột luôn chứ níu kéo được gì ông. Cô ấy từng hỏi tôi câu ấy, tôi nói tôi vẫn là tôi nhưng con tim thì nó có lý lẽ riêng của nó. Chết rồi thì đập làm gì nữa ông. Cổ quay về rồi sao? Yêu à? Không đâu. Tốt nhất đừng nên quay về, bởi chỉ cổ đau thôi, tôi mất cảm giác rồi.

Lyly rơi nước mắt… cô vùng thức dậy quay lưng bước đi.

– Ủa… dậy rồi hả Lyly, Quân pha cà phê xong rồi.

– Uhm. Đi rửa mặt cho tỉnh đã. 2 người chờ xíu.

15 phút trong nhà vệ sinh, Lyly cố gắng khóc không bật tiếng. Bước ra mắt đỏ mà sưng sưng Quân không khỏi tò mò.

– Người đẹp ngủ dậy là mắt mũi đỏ vậy hả.

– Có con gì bay vào mắt dụi nãy giờ cay mắt quá.

– Ui trời… về đây coi.

Quân nhìn sơ sơ cũng biết khóc chứ con gì. Nhưng dấu Laya nên kéo Lyly ngồi lại ghế sofa khi Laya đang nghe điện thoại.

– Sorry 2 người. Laya về nhà cái đã. Tối gặp. Bye.

– Ờ.

Laya nhanh chóng rời khỏi vì mẹ gọi về bàn chuyện. Bỏ lại Lyly và Quân ngơ ngác.

– Cái con đó nó vậy á. Gia đình ghê gớm… mà vậy cũng tốt.

– Uhm.

– Nói Quân nghe. Sao khóc. Nghe chuyện tui với con Laya cảm động quá hả

– Gật.

– Bà thích nó đúng không?

– Gật.

– Tui biết ngay mà.

– Quân. Kể Lyly nghe đi

– Ờ… là vầy…. đó, giờ nó đâu yêu ai, nó chai sạn rồi, mắc rầu.

– Vậy Lyly phải làm sao?

– Haizzz bà gái thẳng mà, làm gì, cong để trải nghiệm thì bỏ đi

– Không. Lyly chưa có người yêu bao giờ mà.

– Hả?

– Thiệt

– OMG… bà có vấn đề hả

– Chờ 1 người như Laya đó, tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

– Hả? Thiệt không.

– Thiệt.

– Laya của tui không dễ dãi, mà 2 người đang là bạn, sao yêu.

– Haizzz

– Tối nay tấn công đi. Nghe đâu vẽ bán nude đúng không?

Lyly đỏ mặt

– Bà mở lời xem nó nói sao. Rồi tính.

– Được không?

– THử đi. Tui cũng bó tay.



– Alo Quân nghe

– Lyly còn ở bên đó không?

– Ờ, về sau khi bà đi.

– Uhm. Để tui qua đón cổ qua căn hộ.

– Đừng làm gì tổn thương người ta đó má.

– Khùng. Bye.



– Alo

– Uhm. Laya đang dưới chung cư, Lyly chuẩn bị xong chưa?

– Ok. Đợi 5ph. Lyly xuống.



– Mình đi.

– Uhm



Cả hai ngồi trên chiếc vinasun mà chẳng biết nói gì.

– Chắc người ta dọn dẹp xong rồi phải không Laya

– Uhm. Laya mới qua kiểm tra, sạch sẽ rồi.

Câu chuyện chỉ có vậy và mỗi người chìm vào 2 luồng suy nghĩ.

Với Jodi: Mình sẽ tỏ bày ra sao với Laya biết tình cảm của mình nhỉ.

Với Laya: Hi vọng sẽ hoàn thành sớm, chốn ấy làm mình ở bên Lyly mà cứ ngỡ Phương, thật sai trái.



Cả 2 bước vào, mọi thứ đều sạch sẽ và thơm tho. Căn hộ trở nên giàu sinh khí hơn bởi các chậu cây, bình hoa và những ô cửa sáng bóng. Mùi ẩm mốc, bụi bặm đã được thay thế bằng hương tinh dầu.

– Uhm. Uống nước gì không?

– À. Cho Lyly nước lọc ok rồi

– Uhm. Laya uống rượu không phiền chứ

– Không. Cười.



Laya uống liền lúc 2 ly rượu vang trên bàn.

– Ok. Mình bắt đầu. Lyly vào nhà tắm thay đồ nhé. Laya chuẩn bị dụng cụ.

– Uhm.



Laya tắt mọi ánh đèn lớn nơi phòng khách, đặt 1 chiếc ghế ra cửa gần ban công, tắt điều hòa và mở quạt, lên giá vẽ, màu và cọ, tất cả chỉ còn thiếu nhân vật chính nữa.

Lyly bước từ phòng Laya ra, cô cuốn thân thể bằng tấm mền mỏng trắng mà Laya đã chuẩn bị, tóc búi cao để vùng cổ rắng ngần vương lại vài lọn tóc, đã có 1 khoảnh khắc nào đó tim Laya đập lỗi nhịp. Vội lắc đầu Laya nhanh chóng uống hết ngụm rượu còn trong ly, nguyên chai chỉ còn 1/3.

Lyly để ý, lo lắng hỏi

– Laya cần phải uống nhiều đến vậy sao?

– À… không sao, vang thôi mà. Mình bắt đầu

Laya hướng dẫn Lyly ngồi theo tư thế của bức tranh gốc. Trong 1 khoảnh khắc khuôn mặt họ chỉ cách nhau vài cm, tựa hồ nghe được nhịp thở của đối phương.

Laya dường như cảm giác được sự không ổn nên nhanh chóng đi về phía khung vẽ.

– Ok, Lyly cứ như vậy nhé. Không cần im như tượng đâu, cứ làm điều mình thích.

– Uhm

Sau 1 tiếng, mọi đường vẽ cơ bản và bố cục đã hoàn thiện, Laya hỏi

– Có mệt lắm không?

– Không, chỉ là Lyly hơi đói

Laya nhìn đồng hồ, trời, gần 1h sáng.

– Sorry,Laya quên mất. Để nấu gì cho ăn.

Lyly che người mình lại, quay về phía sau

– Laya nấu? Là sao

– Ờ, hồi chiều có về nhà lấy đồ ăn để sẵn. Giờ hâm thôi 🙂

– Cơm sao?

– Soup, nấm, gà. Mẹ nấu.

– Wow.

– Mau mặc đồ ra đây ăn.

– Phải mặc đồ sao?

Laya im lặng, rồi mỉm cười

– Tùy.



– Laya?

– Uhm. À. Lyly ăn xong đi ngủ đi. Laya tự xử từ đây được.

– …

– Chi tiết Laya tự vẽ được.

– Uhm.



Lyly về phòng, mặc đồ và bước ra. Laya vẫn đứng đó chăm chú vẽ

"Laya của em, thật gần vậy mà tại sao em lại sợ tiến tới. Laya có biết em muốn ôm Laya lắm không?"

To be continued…

Vote, theo dõi và để lại comment nhé mọi người!

Mãi yêu…