Chương 14

Phần 14: Ký ức tràn về

Jodi bước tới ngồi kế bên Laya

– Laya cho tôi hỏi một câu.

– Uhm…

– Laya có người yêu chưa?

Laya cười nhạt, ngụm 1 hơi rượu và rót vào ly khác thật đầy, mắt nhìn xa xăm

– Hiện tại thì chưa…

– ….

– Cô thì sao? Chắc rất nhiều người đeo đuổi

– Cười… không… Lyly giờ còn nhiều việc phải tập trung, không thể lơ là vào chuyện yêu

Laya nhâm nhi ly rượu

– Pub này đẹp lắm… tôi đã nói câu này với Lyly chưa

– Chưa… cám ơn vì lời khen.

Laya uống cạn ly rượu, nhìn qua Lyly mỉm cười

– Haizzz. Trễ rồi. Tôi nên về thôi. Chúc buổi tối vui vẻ nhé!

– Uhm. Bye.

Laya bước đi, trong đầu bâng quơ hình ảnh về Jodi, "có cái gì đó, ở người này, quen mà lạ, lạ mà quen… tựa như gặp ở đâu rồi… haizzz… mày say rồi Laya ạ"

Jodi ngồi đó, mắt hướng về hình ảnh Laya đi xa dần, cái cảm giác bên Laya, thật sự Jodi phải kiềm chế mình rất nhiều, ban này, Laya mỉm cười chào về Jodi chỉ muốn nhào tới hôn lấy đôi môi đó thôi.



Tin nhắn,

From Laya: Chào Lyly, tôi đã chuẩn bị xong mọi vật dụng cần thiết để vẽ. Nơi vẽ tôi nghĩ không nên thực hiện tạo căn hộ vì nó đang trong thời gian Quân sửa chữa, nên cô qua quán CF của Quân, Quán Jun nhé. Nó gần pub chắc cô biết. Tôi sẽ đợi cô ở tầng trên cùng của quán.



Sáng thứ 7, Jodi trang điểm và ăn vận như cô đang chuẩn bị đi 1 buổi lễ trao giải nào đó. Jodi bước xuống xe và đi vào quán Cà phê với bao ánh mắt ngưỡng mộ. Cô bắt chuyện với 1 người phục vụ

– Tôi muốn gặp Laya.

– À dạ. Mời Chị theo em ạ.

Nhân viên dẫn Jodi lên tầng trên cùng, nơi đây vừa là văn phòng làm việc của Quân vừa là chốn riêng tư và xây dựng ý tưởng của Quân và Laya. Không gian kính và cây cối xanh mát, vật dụng chủ yếu là gỗ với những gam màu gi, xám, trắng tạo cảm giác tinh tế nhưng vẫn gần gũi. Nhạc blue jazz nhẹ nhàng phát ra từ chiếc máy đĩa than trông cũ kỹ ở góc kệ và Laya đang cắt tỉa vài chậu dây leo phía lan can.

– Hi Laya. Jodi nhẹ nhàng đặt giỏ xuống ghế sô pha và tiến tới

– Laya vội leo xuống cái ghế gỗ, phủi đất và cát trên người mình.

– Ồ Lyly tới sớm vậy sao? Xin lỗi tôi đang dọn dẹp chỗ này. Đợi tôi xíu nhé, tôi gom rác đất và rửa tay đã. Cô uống gì không?

– Cho tôi latte nhé!

– Có yêu cầu gì đặc biệt cho latte ko? Ý tôi là đậm, béo, blablabla

– Uhm… cứ pha bình thường thôi.

– Ok. Cho tôi 15 phút nhé!

Laya bỏ Jodi ở đó đi xuống dưới lầu. Khi quay lên là ly Latte bốc khói và một cặp bánh croissant phủ 1 lớp bột đường mỏng và vài quả phúc bồn tử kế bên.

– Uhm. Cô thưởng thức đi. Xong rồi mình bàn về việc vẽ.

Laya ngồi đối diện Lyly, nhâm nhi ly cà phê sữa đá

– Laya nè.

– Uhm. À. Cô muốn vẽ theo chủ đề gì ấy nhỉ? Tôi lấy máy cho cô xem một số tác phẩm có sẵn người ta hay thích vẽ nhé!

– Jodi định nói gì đó nhưng thôi… chỉ mỉm cười gật đầu

– À… quên nữa. Hôm nay cô đẹp hơn mọi ngày. Cô như vậy bên ly Latte ngồi ngoài kia chắc sẽ tạo ra nhiều po ảnh đẹp lắm.

– Jodi đỏ mặt. Vậy chụp cho tôi đi.

– À… ờ ờ… để tui kiếm cái máy đã nhé!



– Ok, cô tạo dáng đi

Jodi cầm ly cà phê, đứng ngoài lan can, đúng y chang cái bức ảnh đầu tiên, của lần đầu tiên mà Laya chụp cô ngay chung cư cũ cách đây 1 năm về trước, cái ngày mà 2 người lần đầu tiên trò chuyện với nhau.

Laya nheo mày nhìn vào máy ảnh, tay bỗng dừng lại, tim bỗng lõi nhịp và im lặng… Laya bỏ máy xuống nhìn Lyly… lắc đầu và nheo mắt suy nghĩ… "tại… tại sao??? cái cảm giác này…"

– Laya… Laya… có chuyện gì vậy?

Laya giật mình khi Lyly gọi

– À… à… không…. Laya thở hắt… máy hư rồi… cô đưa điện thoại, tôi chụp cho

Thật ra là máy ảnh không bị gì… chị là Laya đang sợ cái cảm giác mà tấm ảnh sẽ mang lại thôi…



– Vậy Lyly muốn tôi vẽ gì?

– Uhm… tôi… tôi muốn

– Cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng vẽ thật tốt. Chủ đề không có trong album tôi đưa cũng được. Cô là khách hàng mà

– Tôi muốn có 1 bức tranh nude… liệu… liệu có được không?

Laya mỉm cười… nhìn vào mắt Lyly

– Cô chắc chứ???

– Gật.

– Nếu vậy. Chỗ này không tiện rồi. Vậy… ngoài căn hộ đang sửa chữa ra. Còn chỗ nào để có không gian riêng tư mà cô cảm thấy an toàn không?

– Thật ra thì có một nơi, hiện tôi đang ở 1 căn hộ khác. Căn hộ này tôi sẽ ở cho đến khi Quân hoàn thiện căn hộ mới. Vậy…

– Vậy thì ok. Chúng ta sẽ thực hiện tại đó.

– Còn 1 việc nữa.

– Uhm.

– Có thể vẽ tôi như lúc nãy được không?

– Lúc nào chứ?

– Lúc tôi đứng ngoài lan can

-… Laya im lặng, nhìn ra phía lan can…. cái đó… thở dài… chắc tôi không làm được.

– Tại sao vậy?

– Vì… vì… tôi không làm được. Tôi xin lỗi. Cô hãy mang bức ảnh chụp lúc nãy, ra những tiệm tranh lớn trên đường Trần Phú, họ có thể làm rất tốt… nhưng tôi, tôi không làm vậy được

– Laya… tại sao ban nãy nói tôi có thể chọn bất cứ chủ đề nào… bây giờ lại không thể?

-…. thở dài nhìn đi nơi khác

Lyly bản thân cũng hiểu được phần nào, và cô muốn thử lòng Laya, cô muốn Laya nói lên những chất chứa trong lòng mình, Lyly thật sự rất muốn Laya bỏ cái lớp áo giáp bên ngoài đi bởi nó chỉ khiến tâm hồn Laya bị dày vò thêm thôi

Lyly bỏ đi, khi ra đến cửa chợm bước đi thì Laya lên tiếng, vừa nói vừa tiến về phía lan can

– Cô còn nhớ cái đêm đầu tiên ta gặp nhau không? Tôi đã nhận nhầm cô với 1 người… thật ra, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi… không biết quả đất tròn hay dẹp mà sao 2 người nhìn từ sau lưng giống nhau đến kỳ lạ. Tới bây giờ nhiều khi nhìn cô, tôi vẫn thấy như cô ấy đang ở bên. Ở cô có cái gì đó rất giống người ấy, nhưng mà không phải, cô là cô, chỉ là trùng hợp. Ban nãy, cô đứng đây, cầm ly Latte, nhắm mắt lại và mỉm cười… khoảnh khắc ấy… sao có thể giống đến lạ kỳ… tôi … thở dài… chỉ là nếu tôi vẽ cô, thật sự, tôi sợ rằng mình sẽ vẽ thành cô ấy.

Lyly đứng đằng sau, nước mắt chực trào chảy, cô muốn chạy tới ôm Laya vào lòng, nói hết mọi sự thật, nhưng… khi Laya quay người lại, Lyly nắm chặt tay mình, rồi bỏ đi, buông lại 1 câu

– Tôi sẽ nhắn tin địa chỉ, tối mai hãy mang dụng cụ đến nhà tôi để vẽ, coi như chuyện hôm nay kết thúc. Tôi tôn trọng Laya. Xin chào.

….

Quân mở cửa bước vào, thấy Laya tu rượu trực tiếp từ trong chai

– Ê… ê… cái gì zạ???

– …

– Laya… bà sao vậy?

– Quân à… Phương ra đi là vi tui đúng không ông? Vì tui không phải là đàn ông có thể bảo bọc cô ấy… có phải vậy không ông?

Laya khóc.

Quân vội quăng đồ chạy lại ôm con bạn vào lòng

– Bà khùng quá… không đâu… không phải vậy đâu… khóc đi… khóc cho thỏa đi… bà kìm lâu lắm rồi…

Laya khóc to hơn, khóc nấc lên thành tiếng… Quân cũng chẳng thể cầm được nước mắt lâu hơn

– Laya à… Quân sẽ tìm cho bà 1 nửa khác… 1 người xứng đáng với bạn của tui hơn, Quân này sẽ bảo vệ bà… sẽ không ai làm tổn thương được bà nữa đâu… giờ bà cứ trút hết buồn cho tui đi… sẽ ổn thôi

Cứ vậy… Laya mệt quá và ngủ lúc nào không hay…

….

Vote, Comment và Theo dõi mình nhé!!!

Mãi yêu!