Chương 12

Phần 12: Trở về

Từ khi nghe tin Laya về nước, tâm trạng Jodi luôn thấp thỏm, mong chờ có, hi vọng có, vui mừng có nhưng sợ hãi cũng có.

Jodi chăm đi spa trong suốt tuần mong sao cơ thể, đầu óc trong trạng thái nhẹ nhõm nhất, hoàn mỹ nhất khi gặp Laya. Dù chỉ đứng nhìn Laya từ xa thôi cũng được.

Sáng thứ 7, Jodi và mámì ra sân bay ga quốc tế sảnh đón khách từ rất sớm. Nhưng cả 2 đều đeo mắt kính và cải trang khá kỹ, nhất là mámi vì Quân biết rất rõ về bà.

10h sáng, Quân ra đến sân bay, hắn ta bóng bẩy như ngôi sao điện ảnh. Quân cũng trông ngóng vào cái cửa đón khách như Jodi.

12h hành khách từ chuyến bay khởi hành từ TBN về VN bắt đầu bước ra, những vị khách cuối cùng là gia đình Laya.

Laya thu hút trong làn gia rám nắng của con gái địa trung hải, chút gì đó bụi bặm hơn, nghệ sĩ hơn và phong trần hơn. Mái tóc nâu ngày nào giờ móc lai và uốn lượn, nụ cười ngày nào giờ rạng rỡ hơn, ánh mắt giờ sáng và hạnh phúc hơn. Laya chạy ào ra ôm Quân.

Jodi ước mình được ở trong cái vòng tay ấy, được ngửi hương thơm của cơ thể ấy, được nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, được hôn lấy đôi môi ấy. Jodi bật khóc chợm đứng lên thì mámì nắm lấy tay cô

– Bình tĩnh đi con.

Jodi ngồi xuống xoay mặt đi và ra khỏi khu vực ấy. Mámi dìu cô vào xe và họ tiến về nhà.



– Sao dạo này điệu dữ bà nội, đổi từ "kèo trên" xuống "kèo dưới" hả má???

Cả 4 người bật cười. Quân liếc Laya 1 cái sắc mẹm rồi tiến tới bên Ngoại

– Ngoại với má đi đường có mệt không?

– Không, zui lắm con. Có mấy cô tiếp viên Tây đẹp ghê gớm cho số điện thoại con Laya kìa.

– Ù… cao thủ bay

– Mệt quá… ông tin Ngoại

– Má thấy mấy cổ cứ sân sân dãy ghế mình quài, má còn thấy mấy cổ dúi cái miếng giấy vô tay con mà Laya.

– …

– Bà… tí về kể tui nghe á.

Cả 4 người vui vẻ ra xe và Quân chở họ về nhà.



Quân và Laya ngồi trong phòng sắp xếp đồ đạc.

– Quà của tui nè.

– Cái gì đây?

– Bộ đồ chánh hiệu Võ sĩ đấu bò tại TBN, mua để Halloween mặc. Kkkk

– What???

– Bình tĩnh. Có mấy cái quạt bánh bèo cũng đẹp nè. Hahhaha. À. Gửi mẹ ông 1 bộ đồ gốm bao đẹp ở dưới nhà ấy. Còn dầu olive vườn nhà ba tui và rượu vang nữa.

– Rồi còn cái kia???

– Cái gì bà nội???

– Bà đi cả gần cả năm trời ko mảnh tình vắt vai nào sao???

– Ờ thì… không

– What!!!

– Ờ thì có, mà chỉ là one night stand thôi. Tui sợ ràng buộc, rồi về nước yêu xa, cơ bản, không thể

– Chắc là đẹp.

– Ờ… sεメy kkkk. À, họ hàng bên nội giai đẹp hơi bị nhiều, ông chờ đi, tui dụ tụi nó qua chơi rồi làm mai cho

– Thôi dẹp… tui hài lòng với hiện tại

– Ê… ở nhà đú đỡn với con nào mới??? Hèn chi, điệu chảy nhớt

– Kệ tui… để tối giới thiệu.



Sau khi chở Ngoại và Má đi ăn về, Laya tiếp tục tăng 2 với Quân tại quán cà phê của Quân. Cả 2 ngồi chỗ quen thuộc và im lặng.

– Ông biết ở bển tui nhớ gì nhất bên này không?

– Gì?

– Cà phê sữa đá. Cái vị cà phê của mình, nặng đô, uống quen rồi

– Rồi qua đó uống gì?

– Bà mẹ, latte không.

– Tào lao…

– Mà latte ở bển ngon thiệt. Với rượu vang. À. Ba má làm hòa, bắt tay làm bạn rồi, về nhà ổng chơi, ổng trồng olive, nho ủ rượu. Tui giờ ghiền rượu vang hơn cà phê rồi ông.

– Rồi có ngứa nghề không?

– Có, ngày nào cũng vẽ, tự bên đó đẹp quá, đàn bà cũng đẹp, nắng cũng đẹp.

– Rồi đi đâu hết rồi?

– Hả. Tặng cho ba hết, ba muốn làm gì là quyền của ổng.

– Rồi bi giờ. Tính sao?

– Uhm.

Laya nhìn vào mắt Quân, nắm tay nó

– Ê… ê… hỏi cưới tui hả??? Ghê quá má ơi

– Bà mẹ… khùng hả. Nghe nè, tui sẽ kinh doanh, shop rượu vang và đồ Tây Ban Nha. Nghĩa là bán rượu, gia vị, dầu olive… theo đúng phong cách ở bển. Ok ko?

– Hả? Nghe thì cũng được, mà có tiềm năng không?

– Được. Chốn ấy kết hợp với làm bánh nữa.

– Rồi vốn?

– Ba tui ổng lo. Coi như ổng mở chi nhánh bên này, tui quản lý thôi. Nhưng mà lợi nhuận tất nhiên thuộc về tui.

– Từ bao giờ bày đặt buôn bán vậy?

– Ba tui. Ổng dạy tui nhiều quá, riết, tui ghiền rượu luôn, tui yêu nó luôn.

– Còn tui?

– Hả. Ờ tui với ông cùng nhau lên ý tưởng thiết kế cho cái chốn này. Có thể nó chẳng mang lại nguồn thu lớn, vì cơ bản khẩu vị khác nhau, nhưng kệ, nó là nơi tui được phiêu, được là mình, từ lâu rồi, tôi chẳng còn là mình, ông hiểu không?

– Uhm. Tui hiểu. Tui làm. Tui làm

– Hahha

– Gì zạ?

– Không. Thấy ông dễ dụ ghê.

– Câm mồm.

LAya đảo mắt nhìn quanh

– Quán xá cũng ăn nên làm ra quá hen?

– Uhm. Khách đến rồi quay lại. Vui cái đó. Mà dạo này, có cái pub mới mở, nổi rần rần ở khu này

– Là sao?

– Pub cho phụ nữ thôi, mà nượp người, mỗi tuần chạy 1 chủ đề, ta nói không biết ai đứng sau nhưng mà thành công thì khỏi bàn

– Vô chưa?

– Đàn ông không được vô.

– Bánh bèo như ông mà không được sao?

– Đau cái chỗ ấy.

– Có cách.

– Cách gì?

– Haha. Mai qua nhà tui, rồi tối qua xem thử.

Quân và Laya tiếp tục ngồi miên man về chuyến hành trình Tây Ban Nha và những bức ảnh trong điện thoại. Họ không để ý rằng, từ phía bàn bên kia, 1 người ao ước, khắc khoải được đến bên ôm lấy Laya. Jodi đã ngồi đó đợi họ từ chiều. Cô ngồi đó mà mắt không hề rời khỏi Laya một giây một phút nào. Laya của cô sao quyến rũ quá, phong trần quá và đẹp quá. Làm sao để cô chinh phục lại trái tim của Laya đây???



Sáng cả nhà Laya cùng đi ăn phở, má và ngoại đòi đi qua quán của Quân uống cà phê. Quân cũng vừa bước vào quán.

– Ủa… cả nhà qua chơi hả?

– Ừa… ngoại thèm cà phê mày ơi. Sáng mới đi ăn phở, ta nói, ngon sao mà ngon.

– Haha. Ngoại với Má ngồi đi, con đi pha cà phê.

– Má, con đi với nó phá chút nha.



Bên trong bàn pha chế.

– Bà nè, tối qua về tui có nhận được 1 cái mail đề nghị bà

– Là gì?

– Thiết kế nội thất cho 1 căn hộ. Mà họ yêu cầu, 1 bức vẽ chân dung lên tường.

– Ờ… rồi sao?

– Thì may quá bà về kakaka

– Mơ đi.

– Là sao?

– Nhờ ai vẽ đi, tui không rảnh.

– Ê… chơi xấu nha. Không được à nha.

– Tại sao?

– Không biết nữa.

– Xàm… làm đi. Thiết kế cho nguyên căn hộ 100m2, hợp đồng lớn chứ không nhỏ đâu. Bà nghĩ tui tùy tiện kêu ai tới vẽ cho người ta hả.

– Ờ. Thôi được. Nhưng vẽ trên tường phong cảnh hay trang trí thì được. Vẽ người khó lắm. Cái tường, cơ bản không được.

– Thì mai qua trao đổi với ngta về chất liệu. Ok?



– Quân

– Dạ Ngoại

– Laya nói cho con nghe chưa? Cái nhà hàng nó định mở đó

– Dạ. Con ủng hộ

– Ừa. 2 đứa bay làm, Ngoại yên tâm. Laya nó đâu rồi?

– Dạ, nó đi vệ sinh.

– Nhờ có cái rượu nho đó, mà lâu rồi mới thấy nó chăm chú, yêu thích ngoài vẽ vời. Ngoại ưng. Vẽ, không có mần ăn được con à.

– Má… má nói vậy, nó nghe, nó buồn.

– Bởi vậy tao mới canh nó đi tao nói. Quân. Ráng giúp 2 bà già này nha con

– Dạ.



6h chiều, Quân có mặt bên nhà Laya.

– Cái gì đây?

– Thì ông nói muốn vô, thì chỉ có cách giả gái thôi cha nội

– No… no… no… Quân này không bao giờ muốn làm bánh bèo.

Laya đập bàn

– Ê… giờ không đi tui đi 1 mình à. Ngồi.

– …

30ph sau

– Tui phải công nhận. Ông đẹp gái mê hồn Quân ơi.

– Á… trời… sao giống bê đê Thái vậy?

– Khùng… đẹp… giờ trang điểm xong. Nè. Vô trỏng thay đi.

– Mặc làm sao?

– Trời ơi á… đi

15ph sau

– Á… khó chịu quá

– Độn cái ngực cho nó nhô nhô lên. Tính làm người đàn bà 2 lưng hả má.

– Chắc tui chết… trời ơi!!!

– Đù… tui nhìn con mê. Đi.



Vote, comment và theo dõi nhé!!!

Mãi yêu…