Tiểu Đinh Vân vẫn cảm thấy tức giận, bị một người tự nhận là bạn tốt hai mặt lừa gạt như vậy, cảm giác cũng không dễ chịu, hơn nữa cô ấy còn là một thiếu nữ không biết khống chế cảm xúc như thế nào, vì vậy cô ấy nhịn không được truy vấn: "Lúc ấy chị xử lý việc này thế nào?"
Đinh Vân lộ ra vẻ mặt không vui lắm: "Cô quên rồi sao? Chúng ta bị xe đυ.ng, ở viện đã lâu, trong lúc Tào San Na biết chân tướng, cãi nhau với cô ta, còn cố ý gọi điện thoại tới nói cho tôi biết. Sau khi tôi từ khai giảng trở về, liền không để ý đến cô ta nữa, là người xa lạ với cô ta”
“Chỉ như vậy?" Thiếu nữ khó có thể tin: "Cũng quá dễ dàng cho cô ta rồi?”
"Cô còn quá nhỏ, một ngày nào đó cô sẽ hiểu được, trong đời người có rất nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều, cho nên cô căn bản không rảnh để ý tới một tiện nhân như vậy. Đi thôi, xuống xe!"
Đinh Vân kéo cô gái 17 tuổi xuống xe, men theo đường cái đi về phía bờ biển.
Cô gái cảm thấy câu nói vừa rồi của Đinh Vân dường như có chút hàm nghĩa nặng nề khác, cô ấy muốn hỏi rõ ràng, lại không hiểu sao không muốn đυ.ng vào, dứt khoát chuyển đề tài: "Vậy cho tôi xem ảnh bạn trai chị đi.”
Đinh Vân: ( ̄▽ ̄)"
“Tôi vẫn là nên đưa địa chỉ của Phương Phương cho cô…”
.......
Mặt biển lấp lánh nắng vàng dưới chiều tà, từng đợt lại từng đợt sóng biển xông lên bờ, để lại chuỗi bọt biển màu trắng sau đó lui về trong biển rộng.
Tiểu Đinh Vân híp mắt thưởng thức cảnh đẹp trong chốc lát, cảm giác được gió biển mát lạnh thổi lên mặt vô cùng thoải mái, không khỏi vươn ra hai tay, thở dài ba tiếng nói: "Cảm giác ôm biển rộng thật tốt!"
Đinh Vân liếc mắt, yên lặng dịch sang bên cạnh hai bước, muốn giả vờ không quen biết thiếu nữ đầy hơi thở nổi loạn này.
“Đưa điện thoại qua đây” Thiếu nữ nhận ra động tác của người bên cạnh, lập tức duỗi tay ra một chút: "Tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, bạn trai chị có chỗ nào không thể gặp người sao?"
Đinh Vân lại rất sảng khoái đưa di động cho thiếu nữ, không quên phàn nàn: “Ai không thể gặp người khác? Tôi còn chưa rõ cô à? Ở tuổi này mắt phải cao hơn đỉnh đầu, một là muốn bạn trai đẹp trai, tốt nhất vừa gầy vừa có cơ bắp; hai là muốn bạn trai có tài hoa, tốt nhất biết một môn thể thao, bóng rổ là tốt nhất, tennis cũng không tệ, bóng đá miễn cưỡng có thể chấp nhận; còn muốn nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô, mua đồ ăn ngon cho cô. Tôi nói thật cho cô biết, người như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và truyện tranh!"
Thiếu nữ cầm lấy điện thoại di động ấn nửa ngày cũng không mở được khóa, không kiên nhẫn hỏi: "Thứ đồ chơi này của chị làm sao mở ra được?"
“Cô từ từ thử, chính là vẽ hình mở khoá” Đinh Vân cười hì hì xem náo nhiệt, còn không quên tiếp tục đả kích thiếu nữ. "Từ Hoành Vũ thời trung học coi như không tệ, đẹp trai tuấn tú, thành tích học tập cũng tốt, nhưng thân thể cậu ta yếu đuối, chạy 800 mét cũng chạy không lại cô, cô còn nhìn không nổi đấy! À, còn có cậu bạn đẹp trai hơi phản nghịch tóc dài ở lớp 2, chơi bóng rổ rất quyến rũ đúng không? Cô chờ đi, học kỳ sau bắt đầu, chủ nhiệm lớp bọn họ đổi thành mẹ của Từ Hoành Vũ, trực tiếp cầm tông đơ cạo một đường ngay trong lớp, hắc hắc, hình ảnh kia nghĩ thôi cũng rất đẹp!" Nói xong ba chữ cuối cùng, còn nhạy giọng Thiểm Tây của ông chủ Đồng.
Tiểu Đinh Vân tái mặt: "Tại sao cậu ta không phản kháng?”
“Phản kháng? Cô đùa à? Mẹ của Từ Hoành Vũ biệt danh Diệt Tuyệt sư thái, cô thấy được mấy học sinh dám khiêu chiến bà ta? Một chàng đẹp trai trong lớp như Từ Hoành Vũ, mấy cô nhóc các cô dù xuân tâm nhộn nhạo cũng không ai dám trêu chọc, là đang sợ cái gì? Hừm, coi như là hiện tại, với học sinh lớp 10 thì bà cô này cũng là người không ai dám trêu chọc!"
Ngắn ngủi mấy giờ, chàng đẹp trai mà Tiểu Đinh Vân ngưỡng mộ, tình bạn hồn nhiên, tình cảm mông lung thầm mến đều bị cái người hơn mình chục năm kinh nghiệm này huỷ hoại hoàn toàn, loại cảm giác này giống như bạn cố gắng theo dõi một bộ phim, mới vừa nhìn thấy cao trào thay nhau nổi lên, lúc khẩn trương không thôi, có người nhảy ra nói cho bạn biết nam chính sẽ chết, bạn tốt nhất của nữ chính phản bội cô ấy, ngay cả nam phụ vẫn đối tốt với nữ chính đều là cặn bã...
Cô gái chưa bao giờ là người chịu thiệt thòi trước mắt, cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cho nên bạn trai chị không đẹp trai, còn không vận động, cũng không có tài hoa sở trường đặc biệt gì, hơn nữa không mua đồ ăn ngon cho chị! Vậy chị ở bên anh ta làm gì?”