Chương 5

Người đàn ông trên màn hình trắng trẻo mập mạp, mơ hồ có thể nhìn ra khuôn mặt anh tuấn thời niên thiếu, nhưng Tiểu Đinh Vân vẫn cảm thấy khó chấp nhận, cô ấy ghét bỏ đẩy điện thoại ra, nói: "Trời ạ, thật đáng sợ!"

Đinh Vân cười hì hì cầm điện thoại di động lại lục lọi trong danh bạ, tìm được một nick name trong vòng bạn bè: "Cô đoán xem đây là ai?"

Đó là một tấm ảnh chụp chung, hai người đàn ông ngồi kề vai, trên mặt đều hồng hồng, giống như uống rượu. Tiểu Đinh Vân cẩn thận phân biệt trong chốc lát, lắc đầu nói: "Không biết, ông chú này ở đâu ra?”

Đinh Vân cười ha ha nói: "Từ Hoành Vũ đó! Tôi nhớ hồi lớp 10 hẳn là lúc thích cậu ta nhất nhỉ?”

Khuôn mặt cô gái cứng đờ, ánh mắt thẳng tắp, gằn từng chữ nói: "Chị lừa tôi! Không thể nào! Cậu ta trắng như vậy, da tốt như vậy, người này chỉ nhìn ảnh chụp mặt cũng giống như mặt trăng vậy, sao có thể là nam thần của lớp Từ Hoành Vũ?"

“Chính là cậu ta đó. Cậu ta thi vào học viện dầu mỏ, sau khi tốt nghiệp liền đến Kalamay* làm việc, ha ha ha, đi làm mấy năm, nam thần trong lớp bị tàn phá thành cỏ đuôi chó.**”

*Thành phố cấp tỉnh Kèlāmǎyī ở Tân Cương

**Nam thần của lớp: 班草 (bān cǎo), Cỏ đuôi chó: 狗尾巴草 (Gǒu wěibā cǎo)

Tiểu Đinh Vân tiếc nuối bóp cổ tay một hồi lâu, phục hồi tinh thần lại thì phát hiện họ vẫn còn đứng trong phòng khách không đi ra ngoài, liền đưa tay đẩy người ra ngoài: "Không cẩn thận đã bị chị dời đi lực chú ý, mau dẫn tôi ra ngoài đi dạo!"

Đinh Vân chỉ có thể kéo hai chân nặng nề đi tới cửa chính thay giày, mang theo bản thân 17 tuổi ra ngoài tản bộ.

Tiểu khu cô ở là một tiểu khu cũ, không có tường bao quanh, dưới lầu có dụng cụ tập thể hình cộng đồng, rất nhiều người già dẫn theo trẻ em hóng mát chơi đùa ở đó.

“Cô xem đi, có thay đổi gì tốt đẹp đâu? Thật ra mỗi thành phố đều tương tự nhau, phía trước có một công viên, có nghe thấy tiếng nhạc không, bây giờ đang nhảy đấy!"Đinh Vân vừa đi ra ngoài, cảm giác được sóng nhiệt, hắn uể oải nói.

Tiểu Đinh Vân lại không thèm để ý chút nào, cô ấy tràn đầy tò mò kéo Đinh Vân đi về phía trước, đi thẳng đến quảng trường xem một hồi, còn rất khinh thường nói: "Thì ra đây là múa quảng trường! Lúc ấy chúng ta cũng có đó, chỉ là không đặt cái tên đơn giản trắng trợn này mà thôi. Mẹ vậy mà lại đi nhảy cái này?”

"Tại sao không nhảy? Nó cũng là một cách xã giao cho người già, tốt hơn là ngồi chơi bài và chơi mạt chược mỗi ngày."

“Vậy cha thì sao?”

“Cha vẫn chưa về hưu, đang tiếp tục phát huy hết sức mình vì sự nghiệp xã hội chủ nghĩa! Mấy năm nay ông ấy yêu trồng hoa, trồng cỏ, nuôi cá, thời gian rảnh rỗi cũng rất phong phú.”

Hai người nói chuyện liền đi tới trước một trạm xe buýt, Tiểu Đinh Vân giữ chặt Đinh Vân còn muốn tiếp tục đi về phía trước: "Có xe đi bờ biển hay không?”

“Để làm gì?”

"Đi ngắm biển!"

“Lúc này? Cô đừng đùa nữa.”

“Lúc này thì sao? Trước khi nghỉ hè, sau giờ tự học buổi tối đã 8 giờ rưỡi, tôi còn cùng Phương Phương đạp xe ra bờ sông dạo một vòng!”

Đinh Vân nghiên cứu trạm dừng một chút, ngữ khí bình thường nói: "Cô ta không được tốt lắm, sau khi trở về đừng chơi với cô ta nữa.”

“Có ý gì?”

“Cô ta kéo cô ra bờ sông, là nói xấu Tào San Na phải không? Nói Tào San Na biết rõ cô ta thích Vu Minh lại tỏ tình trước.”

Thiếu nữ cảm thấy rất ngạc nhiên: "Vậy mà đến giờ chị vẫn còn nhớ rõ.”

Đinh Vân thò đầu nhìn một chiếc xe buýt phía trước, nói: "Ha ha, bị cô ta hãm hại thảm rồi, có thể không nhớ sao? Chính là chiếc xe này, lên xe.”

Cô kéo tay thiếu nữ mảnh khảnh lên xe, đến chỗ trống phía sau ngồi xuống, tiếp tục nói: "Thật ra sự việc vừa hay ngược lại, cô ta biết rõ Tào San Na và Vu Minh thân thiết, còn chạy tới tỏ tình với Vu Minh, sau đó lại sau lưng tôi......" Nói đến đây cô quay đầu nhìn thoáng qua bản thân thanh xuân tốt đẹp: "Sau lưng chúng ta nói với Tào San Na tôi có ý với Vu Minh.”

Tiểu Đinh Vân lại một lần nữa bị tổn thương sâu sắc, cũng tỏ vẻ không thể tin được: "Cái này sao có thể chứ? Chúng tôi thân thiết như vậy, từ cấp hai đã là bạn học, cùng nhau đi học tan học, cùng nhau ăn cơm đi toilet, trời ạ!”

"Bởi vì ghen tị. Ghen tị cô vóc người tốt hơn cô ta, dáng vẻ xinh đẹp, khiến thầy cô và bạn học đều thích; ghen tị gia đình cô hạnh phúc hơn cô ta, có thể đến các loại lớp ngoại khóa, không cần chăm chỉ khắc khổ cũng có thể thi tốt hơn cô ta."

“Bệnh thần kinh!" Tiểu Đinh Vân tức giận gần như nhảy dựng lên: "Bây giờ cô ta ở đâu? Tôi phải tìm cô ta tính sổ.”

"Thôi đi, cô ta hiện tại hẳn là ở quê trông con rồi, cô ta cũng sinh hai đứa rồi, nghe nói mỗi ngày ở trong nhóm bạn bè khoe con, chồng cô ta xấu, còn già, nhưng có tiền."