Chương 47: Điều Kiện

Sau khi đưa nó về nhà, nó tự bỏ về phòng không nói lời nào. Ren cũng không nói gì về phòng mình. Một lúc sau, cô ra khỏi nhà và lái xe đến Wu thị. Đúng như cô dự đoán Wuker vốn rất giỏi về độc dược. Và lúc ấy, nó cũng ra khỏi nhà và đến bệnh viện thăm Zeny.

-Chào cô, tôi muốn gặp Wuker. -Ren hỏi cô tiếp tân.

-Thưa chị là......

- Tôi là Như Nguyệt, tôi có chuyện gấp muốn gặp Wuker, cô giúp tôi.- Ren nói có vẻ việc rất quan trọng.

- Được, chị chờ tôi chút. Mời chị theo tôi.

Cô tiếp tân dẫn Ren đến phòng làm việc của Wuker rồi đi làm việc. Ren vào chỉ thấy có người đang nói điện thoại lưng ghế xoay về phía Ren nên cô không thấy mặt.

- Chào, tôi là Châu Như Nguyệt, tôi muốn nhờ Wu tổng một chuyện.- Ren mở lời nói.

- Có chuyện gì sao Châu tiểu thư. -Hăn không xoay ghế lại, tiếp tục nói làm Ren càng tò mò về người này.

- Bạn tôi bị trúng độc Rikatuareck, chúng tôi không có thuốc giải, nghe nói Wuker rất giỏi về độc dược nên tôi muốn nhờ ngài giúp. -Ren nói.

- Tôi xin ngày, chuyện gì cũng được, chỉ mong sao ngài giúp dùm tôi cứu người bạn này.- Ren thấy hắn không trả lời liền vội vã thêm lời.

- Đúng, tôi có điều kiện/ Điều gì tôi cũng đồng ý, chỉ mong ngài giúp.- Ren tiếp lời.

-Trên bàn là bản họp đồng với Wu thị, chỉ cần cô kí tên vào đây, tôi sẽ cho người giúp cô. Chẳng phải cô là giám đốc của Châu thị sao? Châu thị cũng rất lớn mạnh nha. -Hắn nói.

- Được, đơn giản thôi. -Ren nói xong lập tức kí vào hợp đồng.

- Hy vọng hợp tác vui vẻ, Như Nguyệt. -Hắn quay lại đến lúc này làm Ren vô cùng ngỡ ngàng vì người này không ai khác là Thanh Tuấn học chung lớp với cô. Mà khoang đã, đến lúc này cô mới nghĩ lại có điều gì đó không ổn. Bởi nếu Thanh Tuấn là chủ của Wu thị thì sao không ra mặt giúp mà lại gài cô vào cái hợp đồng đó chứ. Rốt cuộc hắn có ý đồ gì đây. Nghĩ đến đây cô đứng dậy, chưa kịp cất lời thì

- Wuker, các người có ý gì đây? Muốn làm gì Châu thị chứ. -Nó lạnh lùng nói trước mặt hắn.

- Kìa, Fasmin, mới đến sao không ngồi uống trà đi. - Thanh Tuấn. - Hắn vừa nói xong nó liền nhớ ra hắn là ai.

- Fasmin, tớ xin cậu đừng cố chấp nữa, hãy để Thanh Tuấn giúp đi, dù gì tớ cũng kí hợp đồng với Wu thị rồi. Tớ xin cậu đấy, tình hình Zeny giờ rất nguy hiểm rồi, Zeny sẽ không chịu nổi nếu không có thuốc giải Fasmin à. -Ren nói một tràn dài rồi bật khóc. Nó thấy Ren khóc liền tự trách mình, lại thêm một người khóc trước nó nữa rồi. Nó thấy bất lực, liền xoay người bỏ đi.

- Chờ đấy, Thanh Tuấn. Tôi nhất quyết không thua đâu. - Nó lạnh lùng bước đi chẳng nhìn Ren một cái. Ren cũng chào hắn rồi theo nó ra về. Nó thì đi đâu đó còn Ren thì về bệnh viện báo tin cho mọi người biết Zeny sắp được cứu.

Riêng nó, nó một mình lái xe đến biển, để xe bên lề rồi bước xuống. Đôi chân trần lướt nhẹ trên cát mịn, từng cơn gió lạnh lúa vào làm thổi bay tóc nó. Lúc này trông nó thật cô đơn.

................Bệnh viện.............

- Mọi người yên tâm đi, đây là thuốc giải, để con gọi bác sĩ.- Ren hối hả vào phòng bệnh báo cho mọi người biết rồi chạy đi tìm bác sĩ.

-Mời mọi người ra ngoài. - Bác sĩ vào phòng bệnh rồi đóng cửa lại để mọi người bên ngoài thấp thỏm lo lắng cho Zeny.

- Sẽ không sao đâu hai bác. Zeny không sao đâu. -Ren an ủi ba mẹ Zeny.

Một lúc sau, bác sĩ cùng y tá bước ra, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng ông vẫn cười tươi lám mọi người càng yên tâm hơn, có lòng tin hơn.

- Chúc mừng mọi người, tiểu thư đã giải được hết độc trong người. Nhưng giờ vẫn đang hôn mê, có thể sáng mai sẽ tỉnh. Chúng tôi xin phép. -Bác sĩ nói xong rồi rời khỏi.

- Khoang đã, Ren, con tìm đâu ra thuốc giải vậy. -Mẹ Zeny chợt hỏi.

- Dạ..Con nhờ đến Wuker. /WUKER, chẳng phải là tập toàn bất động sản ngang ngửa với tập đoàn nhà mình sao? Wuker cũng rất thủ đoạn. -Min nói

- Không sao đâu chị, dù gì em đã từng có lỗi với Zeny, em nhất định phải cứu bằng được Zeny, hợp đồng có đáng là gì đâu. -Ren lỡ lời nói.

- Hợp đồng?/ Không có gì đâu, Zeny ổn rồi hai bác nên về nghỉ ngơi để Kon ở đây được rồi, phải không Kon. -Ren nói nhanh.

- Đúng đó thưa ba mẹ, mai hai người hãy đến. - Kon nói. Vì không thấy nó nên anh đã gọi điện thoại báo tin cho nó biết.

- Được, vậy chúng ta về, mai lại đến. -Mẹ Zeny nói rồi cùng mọi người về nhà.

Về đến nhà, Ren hơi giật mình bởi nhà tối om, không có một ánh sáng nào cả. Nó chưa về sao? Nó còn giận cô sao? Đứng suy nghĩ một lúc rồi mở đèn làm đồ ăn tối cho cả bọn. Jesty, Justy, Rin, Min, Jeny, Jackson vừa về cũng vào bàn ăn rồi ai cũng mệt mỏi về phòng mình nghĩ. Còn nó, thật ra nó đã về nhà lâu rồi chỉ có điều nó không muốn mở đèn lên thôi và tự nhốt mình trong phòng. Vì nó không thích bất cứ ai không có việc gì lên phòng nó nên không ai dám lên khi không có việc cần thiết nên cũng không biết nó đã về từ về lúc nào.