Chương 46: Giới Hạn Sự Sống Của Zeny

Nó về nhà liền vào phòng, đóng cửa lại rồi đến bàn làm việc mở latop lên. Nó đang tìm hiểu làm sao để giải độc cho Zeny thì

Nae mame gipi gadeuk chabeorin Gongheohan sesang nareul guhaejwo I wanna reset, I wanna reset, I wanna reset............... tiếng chuông điện thoại nó vang lên. Được, lên phòng tôi đi. Nó nói xong liền tắt máy. Gấp latop lại, ngã người về sau, trông nó thật mệt mỏi. Thật sự nó rất rối, mọi chuyện liến tiếp xảy ra, và luôn nhắm đến những người bên cạnh nó, điều này báo hiệu điều gì sắp đến với nó nữa đây. Cốc..Cốc nó mở cửa, Ren bước vào trên tay là một sấp ảnh.

- Cậu làm gì mà tớ gọi không được vậy? - Ren ngồi xuống hỏi nó.

- Tắt máy, bận việc chút thôi. Cò chuyện gì xảy ra rồi phải không?- Nó hỏi rất đúng với sự thật.

- Cậu hay thật đó Fasmin à, tớ có chuyện muốn nói cho cậu biết.

- Sin và Sun dường như có điều gì đó hơi mờ ám thì phải. Này, cậu xem thử đi. Không phải tớ nghi ngờ người của cậu, nhưng họ thật sự rất đáng nghi. Lúc sáng, hai cậu ấy có đi học nhưng được một lúc lại ra khỏi lớp, mình lén theo sau thì thấy được cảnh này. - Ren nói một tràn dài rồi đưa sấp ảnh cho nó. Nó xem qua thầm đánh giá IQ của Ren tăng lên rất nhiều, không uổng công nó xem trọng Ren như thế. Trong ảnh chỉ chụp được Sin và Sun đang nói chuyện với hai người con trai, nhưng vì lưng của họ xoay về phía Ren nên cô chỉ chụp được cảnh nói chuyện giữa 4 người và hai người con trai kia không nhìn rõ mặt. Khoang đã, dường như nó nhận ra điều gì trong hai chàng trai này, chiếc đồng hồ trên tay của người trong ảnh trông rất quen.

- Fasmin, Fasmin, cậu không sao chứ?- Ren lay nó.

- Không sao, cậu tiếp tục làm theo điều cậu nghĩ đi. Nhưng chuyện này chỉ có tôi và cậu biết. Có gì cho tôi biết. Còn tấm ảnh này, tôi mượn nó một lúc. OK?- Nó

-Ok, không gì nữa, tớ ra ngoài nhé. Mà cậu phải giữ gìn sức khoẻ đấy nhé, chỉ mới hồi phục thôi đấy, cậu nên dành thời gian nghỉ ngơi đi. Bye cậu. - Ren nói xong ra ngoài để lại không gian yên tĩnh vốn có trong phòng nó.

Còn nó, sau khi cánh cửa đóng lại nó cầm tấm ảnh lên. Suy nghĩ nhưng nó chẳng nghĩ ra thêm gì về tấm ảnh này cả, nó đành phải dùng đến sức mạnh đó vậy.

- Minh Đức. Nếu người đó là Minh Đức thì người đứng cùng chắc chắn là Thanh Tuấn. Chẳng phải họ mới chuyển đến sao? Đúng như mình cảm nhận, họ thật không đơn giản. - Nó nhếch môi nói.

............................................................

2 tuần sau.

- Cái gì? Bác sĩ, xin ông hãy cứu con tôi, nó chỉ mới 17 tuổi thôi, nó còn có tương lai phía sau mà. - Mẹ Zeny nói xong liền ngất.

- Mẹ Yi, bình tĩnh lại đi. Bác sĩ, ông nói gì đi chứ. -Xem ra lúc này, nó là người bình tĩnh nhất. Mọi người đều rươm rướm nước mắt khi biết tin nếu 3 ngày nữa và không có thuốc giải thì Zeny sẽ mất mạng.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng. Nhưng thật sự loại độc này thuốc giải rất hiếm. cũng có thể chỉ có duy nhất người điều chế ra nó biết cách giải thôi. -Bác sĩ

- Ông làm bác sĩ cái kiểu gì vậy hả?- Kon lao đến nắm lấy cổ áo vị bác sĩ. - Bình tĩnh lại đi anh hai à, vào xem chị hai sao rồi đã. -Sany dìu mẹ mình và cùng mọi người vào phòng bệnh.

Zeny đã tỉnh lại nhưng trông nhợt nhạt hắn, gần như mất đi sự sống, nhìn thấy mọi người cô oà khóc, vì cô biết chẳng bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi nơi này và đến một nơi khác. Mọi người đều rớt nước mắt khi thấy zeny như vậy. Riêng nó, nó bỏ ra ngoài và lên sân thượng, hắn thấy vậy liền theo nó. Gió trên sân thượng rất lớn lùa thẳng vào tóc nó, làm tóc nó bay bay. Nhắm mắt lại rồi nói:

- 3ngày nữa thôi Resd à, liệu có kịp để cứu Zeny không?- Nó hỏi khi biết hắn theo mình và giờ đang ở kế bên mình.

- Zeny là người tốt, ông trời sẽ không mang cô ấy đi đâu. Hãy cố lên Fasmin à, có lẽ ông trời đang thử thách em đấy, em phải cố gắng, hãy nhớ rằng dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh vẫn sẽ ở cạnh em, luôn ủng hộ em. Anh nghĩ nên để em yên tĩnh, anh xuống xem Zeny và mọi người thế nào. Một chúc thôi nhé, gió trên này lạnh lắm. - Hắn nói như ủng hộ tinh thần nó vì hắn hiểu, hiểu trong cái sự lạnh lùng ấy. Tại sao lúc nãy, ai cũng không kiềm được nước mắt khi thấy Zeny đau đớn, còn nó lại lạnh lùng bước ra ngoài mà sắc mặt vẫn lạnh tanh không đổi. Tất cả vì nó là một người rất giỏi che dấu cảm xúc, nhưng nếu nhìn kĩ vào đôi mắt ấy, nó tiềm ẩn đều gì đó rất buồn và đau đớn.

Mưa rồi, những cơn mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống. Nó vẫn đứng yên, nhìn bầu trời xám đen kia. Lạnh, rất lạnh nhưng nó chẳng hề hấn gì. Lạnh sao? Liệu có lạnh bằng cái lạnh ở trong lòng nó không? Không phải nó không đau lòng khi thấy Zeny như vậy mà là vì nó đã hứa với lòng mình phải là một người mạnh mẽ, một người kiên cường để bảo vệ những người bên mình. Khóc là thể hiện sự đau khổ sao? Ai biết được, sau khuôn mặt vô cảm đó trong lòng đau như thế nào, hận mình như thế nào? Nhưng, không thể nữa rồi, một giọt nước mắt đang dần hình thành và rơi xuống theo cơn mưa. Ren đứng từ xa nhìn thấy cảnh này mà đau lòng, Zeny đối xử với cô tốt như vậy, dù hi sinh tính mạng cô cũng phải cứu Zeny. Ren bước ra đứng cùng nó, nó không muốn thấy con bạn vì mình mà cùng đứng ngoài mưa nên cùng Ren xuống. Bất giác hai từ Wuker thoát ra từ môi nó, Ren nghe thấy lạ nên đưa nó về nhà và lén điều tra về Wuker, vì theo suy nghĩ của Ren, có thể Wuker là một nhân vật quan trọng và có thể liên quan đến thuốc giải.