Chương 6: Nhà bà ngoại

Hạ Vy đến nhà bà ngoại đã được 1 tuần, trong nhà bà ngoại ngoài cô ra còn một người anh họ con bác tên là Hạ Sở Nặc nhỏ hơn cô một tuổi. Nhà bà ngoại nhỏ, hai anh em phải ở chung một phòng. Hạ Vy không muốn chung một phòng với anh ta cũng không muốn chen chúc trên một chiếc giường đắp cùng một cái chăn với anh ta. Họ tuy là anh họ nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, nam nữ khác nhau nên đắp mỗi người một chiếc chăn riêng.

Bên ngoài trời đang mưa. Một tia chớp xẹt qua bầu trời, Hạ Vy sợ hãi nhắm mắt lại. Hạ Sở Nặc không sợ sấm sét, anh đã quen điều này từ khi còn nhỏ. Anh quay đầu nhìn tia chớp không ngừng lóe lên ngoài cửa sổ. Hai con mắt đen sâu thẳm không biết suy nghĩ cái gì.

"Bùm ~" Có một tiếng động lớn, Hạ Vy kinh ngạc đến mức vội vàng trốn vào trong chăn. Cảm nhận được sự rung chuyển của chiếc chăn bông bên cạnh, Hạ Sở Nặc nhận ra rằng Hạ Vy đang run rẩy vì sợ sấm sét.

Anh nhẹ nhàng ôm chiếc chăn có cô qua gần mình như thể ôm cô vào lòng từ phía sau. "Hạ Vy, đừng sợ, có anh ở bên cạnh em." Nói xong lời này, hắn phát hiện Hạ Vy l*иg ngực không còn run như trước.

Một lúc sau, Hạ Vy thò đầu ra ngoài, cửa sổ đối diện với giường cô, ánh sáng bên ngoài hắt vào yếu ớt, Hạ Sở Nặc có thể thấy mắt cô ngấn nước, cổ họng nghẹn lại. "Sở Nặc, cám ơn." Không ai từng nói điều này với cô cả.

Trước đây khi cô ở nhà họ Hạ, Hạ Quang luôn phớt lờ cô, Phan Hiểu cũng cảm thấy cô quá rụt rè không giống mình một chút nào nên cả hai người họ chưa bao giờ an ủi cô.

Có lẽ vì có Hạ Sở Nặc bầu bạn, Hạ Vy thực sự chìm vào giấc ngủ bình yên, ngủ thoải mái hơn và quên đi những đêm mưa trong quá khứ.

Vào nửa đêm, Hạ Sở Nặc từ nhà vệ sinh trở về. Đứng ở cuối giường, nhìn Hạ Vy đang ngủ ngon lành trên giường, khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ của cô thật sự rất quyến rũ, anh không khỏi đưa tay vuốt vuốt sống lưng của Hạ Vy, sau đó anh chạm vào khuôn mặt Hạ Vy. Cô cái mới lớn có làn da trắng bóc mềm mại làm hắn không ngừng được muốn chạm vào khuôn mặt cô. Hắn nhẹ giọng gọi: "Hạ Vy."

Người con gái đắm chìm vào mộng mị không đáp lại lời hắn, Sở Nặc gọi Hạ Vy lần nữa giọng ngập ngừng “Hạ Vy ơi”, vẫn không có phản hồi gì. Tiếp theo Hạ Sở Nặc thực hiện một hành động táo bạo, anh đẩy chăn của mình sang một bên rồi nhấc chăn của Hạ Vy chui vào.

Trong chăn có mùi thơm cơ thể đặc trưng của một cô gái, Hạ Sở Nặc ngửi thấy mê mẩn, bắt đầu áp chặt mặt mình vào lưng cô, hít một hơi thật mạnh, hít vào toàn bộ mùi thơm trên cơ thể của cô gái.

"Ân ~" Tiếng nói mê sảng độc nhất vô nhị, Hạ Vy trở mình. Mặt đối mặt bất ngờ khiến Hạ Sở Nặc lắc đầu.

Ngoài sân có đèn chạy bằng năng lượng mặt trời. Mặt trời đã tắt vào ngày hôm qua, vì vậy đèn luôn sáng. Dù sao cũng đã khuya, ánh sáng chiếu qua cửa sổ cũng không quá sáng.

Nhưng Hạ Sở Nặc vẫn lợi dụng ánh sáng yếu ớt để nhìn cô gái môi hồng môi đỏ trước mặt. Hơi thở của cô đều đặn và ngực cô phập phồng lên xuống. Có lẽ do tư thế ngủ của cô ấy, bộ đồ ngủ của cô ấy bị lệch, khe ngực căng đầy lộ ra quyến rũ.

Dáng người của Hạ Vy được di truyền từ mẹ cô, Phan Hiểu. Cô gái đang ở độ tuổi thiếu nữ eo và hông mảnh mai, nhưng hai bầu ngực rất khủng, chúng đã đạt được đến kích thước cúp D và chúng còn có thể phát triển to hơn trong vài năm nữa.

Sở Nặc nhìn chằm chằm vào bộ ngực khủng của cô không chớp mặt, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống. Anh gọi cô lần cuối “Hạ Vy à”. Hạ Vy đã ngủ sâu và không hề nghe thấy anh gọi. Bàn tay bạo dạn luồn từ trong vạt áo ngủ của cô gái ra, bám vào vòng eo thon thả của cô, lại gặp phải vật cản, chính là áσ ɭóŧ của cô.

Vì Hạ Vy ngủ nghiêng nên không khó để cởi cúc áσ ɭóŧ của cô ấy. Bàn tay của Hạ Sở Nặc nhanh chóng vòng ra sau lưng cô, bắt chước bộ phim anh đã xem trước đây, một tay rất nhanh Anh cởi khuy áσ ɭóŧ của cô gái nhỏ.

Ngay khi chiếc áσ ɭóŧ được cởi ra, bộ ngực đã không bị gò bó nảy lên, Sau khi làm xong việc này, anh nhìn Hạ Vy, thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh trực tiếp cởϊ áσ ngủ của cô ra, bỏ cả áσ ɭóŧ của cô lên.