Chương 4: Bố dượng mới

Cuộc sống của Hạ Vy mỗi ngày đều giống nhau nhàm chán, sáng đến trường đi học tan làm về nhà. Kể từ ngày vô tình nhìn thấy những hình ảnh khiêu da^ʍ giữa mẹ và người đàn ông đó, trong đầu cô lúc nào cũng nghĩ đến những hình ảnh, ở trong lớp cũng thường xuyên xuất thần.

Hình ảnh người đàn ông đâm dươиɠ ѵậŧ lớn vào hoa huyệt của mẹ, rồi hình ảnh hai người làʍ t̠ìиɦ rất sung sướиɠ, mẹ cô trông rất hạnh phúc làm cô thấy ghen tị. Cô cũng muốn cảm thấy hạnh phúc giống mẹ.

Tính cách của Hạ Vy từ nhỏ đã khép kín nên cô không có lấy một người bạn, cô tự ti về gia đình có thêm bản chia sẻ có khi còn tệ hơn là không có bạn. Cô sợ những người bạn đó sẽ mang cô ra làm trò cười, cô không cần người đồng hành.

Nửa tháng sau, Quan Thanh Văn cầu hôn Phan Hiểu, Phan Hiểu được Quan Thanh Văn yêu thương chiều chuộng, Quan Thanh Văn lại có sự nghiệp ổn định tốt hơn Hạ quang gấp cả nghìn lần, Phan Hiểu rung động yêu Quan Thanh Văn đã hết thuốc chữa không ngần ngại nhận lời cầu hôn của Quan Thanh Văn.

Sau khi cầu hôn thành công, Quan Thanh Văn chuyển đến sống với Phan Hiểu. Trong bữa ăn đầu tiên của ba người họ, Quan Thanh Văn tinh tế hỏi Hạ Vy có cảm thấy khó chịu khi bọn họ kết hơn không. Hạ Vy chỉ lắc đầu và nói rằng cô không khó chịu, làm sao cô dám nói khó chịu được vì mẹ cô đã sa vào lưới tình rồi.

Sau khi Quan Thanh Văn chuyển đến sống với Phan Hiểu, hai người họ tình cảm càng trở nên thắm thiết thiết hơn, Phan Hiểu như đắm chìm trong biển tình mỗi ngày. Dần dần họ quên luôn sự tồn tại của Hạ Vy.

Cuộc sống hàng ngày của cả ba diễn ra, khi ba người xem TV phim thần tượng vào buổi tối sẽ không tránh khỏi những cảnh nam chính hôn nữ chính thắm thiết, Hạ Vy ngồi xem cùng họ với ánh mắt lạnh lùng nhưng Phan Hiểu và Quan Thanh Văn lại nhiệt tình xem mặc kệ Hạ Vy ngồi bên cạnh, bọn họ trực tiếp ôm nhau hôn nhau, tiếng nước bọt trao đổi giữa răng lưỡi che lấp cả tiếng âm thanh phim.

Trong một khoảnh khắc, Hạ Vy không biết mình đang nghe âm thanh của phim truyền hình hay là âm thanh của hai người hôn nhau bên cạnh.

Táo báo hơn, sau một vài Hạnh động ôm hôn, cả hai còn không hài lòng trực tiếp muốn biểu diễn một màn thoát ý trước mặt Hạ Vy.

Phan Hiểu luôn không muốn con gái nhìn thấy cảnh phóng túng của mình, vì vậy cô vẫn còn giữ chút tỉnh táo để nhắc nhở Quan Thanh Văn đừng cởϊ qυầи áo cô ấy ở đây “ Vào phòng rồi mình tiếp tục” Mặc dù Quan Thanh Văn khó chịu nhưng vẫn nghe lời Phan Hiểu, thế là hai người lại hôn nhau loạng choạng bước vào phòng. Hai người vội vàng đến mức thậm chí còn không đóng chặt cửa phòng.

Vốn dĩ căn nhà đã cách âm kém, giờ cửa còn mở, Hạ Vy phải nghe luôn những âm thanh không nên nghe, tiếng la hét của mẹ cô, tiếng gầm gừ trầm thấp của người đàn ông.

Hạ Vy đôi khi nghĩ, giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, đây có phải là điều duy nhất có thể làm để hạnh phúc?

Tình yêu thuần khiết liệu có tồn tại! Cô chưa bao giờ nhìn thấy tình yêu thuần khiết.

"À~" Giọng rêи ɾỉ của Phan Hiểu trong phòng quyến rũ đến mức Hạ Vy không thể không nổi da gà khi nghe nó.

Với tuổi mới lớn tò mò, Hạ Vy không biết có phải mọi phụ nữ đều tạo ra tiếng ồn đó khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© với một người đàn ông? Hạ Vy không biết, cô chưa từng làʍ t̠ìиɦ, cũng chưa từng phát ra âm thanh như vậy.

Nụ hôn đầu của cô vẫn còn đó. Cô cứ nghĩ mình sẽ sống một cuộc sống bình thường như thế này. Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu.