Chương 23

Hiện tại tình huống có chút xấu hổ.

Đông Cô duỗi cánh tay nhỏ cùng với thân thể của bé nhào lên người Cố Đông, chỉ thấy tay nhỏ trắng nõn của bé nắm chặt cổ áo của Cố Đông, trong miệng phát ra âm thanh mềm mại, không biết là đang nói gì đó, nhưng nghe vào tai lại rất giống như đang nghiêm túc nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ còn ra má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Người đàn ông một tay ôm Đông Cô, một tay cầm dù nhìn thấy một màn này, hơi hơi nhăn lại mày, trên mặt lộ ra vài phần không kiên nhẫn, cái tay đang ôm Đông Cô liền tăng thêm lực đạo, muốn tách tay Đông Cô ra khỏi cổ áo của Cố Đông, Đông Cô đương nhiên là không vui, vừa rồi mặt bánh bao còn cười lộ má lúm đồng tiền, lúc này đã bẹp bẹp miệng khóc lớn.

Bởi vì bị dù che mưa che kín, Cố Đông nhìn không rõ diện mạo của người đàn ông trước mặt, chỉ có thể nhìn thấy cằm của đối phương, đường cong gương mặt rất là lạnh lùng.

Tiểu Đông Cô khóc cực kỳ lớn tiếng, còn nấc cục, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó đáng thương vô cùng.

Vốn dĩ Cố Đông còn đang ngượng ngùng xấu hổ, nhìn thấy cảnh này, đều đau lòng tiểu Đông Cô, nếu cứ khóc như vậy, giọng nói sẽ bị khan. Cố Đông còn chưa mở miệng, người đàn ông trước mặt đã đem Đông Cô nhét vào trong lòng ngực cậu, làm cho Cố Đông có chút cứng đờ cùng luống cuống tay chân, sau đó liền nghe thấy đối phương lạnh giọng nói: “Làm phiền cậu ôm nhóc con này một chút.”

“A, được.” Cố Đông liền tiếp nhận Đông Cô.

Cũng thật kỳ quái, vừa rồi Đông Cô vẫn còn oa oa khóc lớn, vừa đến trong lòng ngực của Cố Đông liền an tĩnh lại, trên lông mi vẫn còn dính nước mắt, chớp chớp chớp mắt vài cái, liền "khanh khách" cười rộ lên, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào bên má trái, dùng bàn tay nhỏ mềm mại vuốt mặt Cố Đông, đầu thì ngoan ngoãn dán sát cổ Cố Đông.

Có một viên nước mắt dính ướt da thịt trên cổ Cố Đông, trong lòng Cố Đông hơi hơi xúc động, cũng không để bụng chuyện phải giữ khoảng cách an toàn với người xa lạ, liền nâng mắt đối diện với cặp mắt vừa lạnh lẽo lại vừa lạnh nhạt kia, ngay sau đó, Cố Đông liền sửng sờ ngay tại chỗ, sao lại là anh ta.

Ngôn Tự Xuyên.

Một vị ba ba khác của Đậu Giá.

Trong lòng Cố Đông cực kỳ chấn động, nhưng thân thể đầy mùi sữa của bé con và âm thanh ê a trong lòng ngực, rất nhanh đã giúp cậu lấy lại tinh thần, cậu rũ mắt không dám nhìn Ngôn Tự Xuyên, cũng may lúc này bởi vì giông tố mà trời tối đen, nếu không vừa rồi vẻ mặt kinh ngạc của cậu, nhất định sẽ khiến cho người đối diện chú ý.

“Tôi tên Cố Đông, là sinh viên của đại học Kinh Ngoại.”

“Cố Đông?”

Ngôn Tự Xuyên gật đầu, cầm dù nói: “Có thể giúp tôi đưa nhóc con về nhà trước được không?”

Tuy rằng Ngôn Tự Xuyên là hỏi, nhưng ngữ khí lại không dung người khác từ chối, không phải là anh không lễ phép, mà là do thường xuyên ở vào địa vị cao, đã quen cách nói chuyện ra lệnh cho người khác.

Tiểu Đông Cô ở trong lòng ngực Cố Đông, rất có thể là vừa rồi đã khóc lớn, còn thường thường sẽ nấc cục, hiện tại cong lộ ra đôi mắt ướt dầm dề mà nhìn Cố Đông, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, Cố Đông thấy vậy, trong lòng liền hoảng loạn, nghĩ đến Ngôn Tự Xuyên không có nhận ra cậu, đối diện với vẻ mặt đáng thương của Đông Cô, Cố Đông căn bản không hề có sức phản kháng, liền nói: “Được.”