Chương 5

10

Không khí tháng 6 có chút ngột ngạt và khó thở.

Thỉnh thoảng, có những người bạn chung của tôi và Hướng Mộc đi ngang qua. Tôi sợ sẽ có những ánh mắt khó hiểu của họ nhìn về phía mình nên tôi đã chạy vội ra khỏi bàn của bạn chú rể, qua bàn của bạn cô dâu mà ngồi.

Từ xa, tôi nhìn chú rể chào họ hàng, bạn bè với nụ cười trên môi. Tôi không thể tin được rằng tôi thực sự đến dự đám cưới của Hướng Mộc. Tôi phải tận mắt chứng kiến người đàn ông từng yêu tôi như sinh mệnh đang nắm tay của người khác bước vào lễ đường.

Tôi giả bộ lơ đễnh cúi đầu lướt Weibo, mắt không khỏi đập loạn, nước mắt có thể tràn ra bất cứ lúc nào.

“Hôm nay Blanche đẹp quá.” Họ hàng và bạn bè của cô dâu ngồi cạnh tôi đang xuýt xoa khen ngợi.

Sự tự tin của tôi giảm thêm 20%, và cuối cùng tôi nhận ra việc đến bữa tiệc tối hôm nay là một sai lầm lớn.

“Bé Heo, anh yêu em nhiều lắm.” Khi tôi đọc lại những dòng tin nhắn trước đó của anh ấy trên Weibo, tôi không thể kiềm chế được nước mắt của mình nữa.

Người dẫn chương trình trên sân khấu đang chủ trì hôn lễ, nhưng tôi thậm chí không có đủ can đảm để nhìn lên. Cuối cùng tôi cũng hiểu rằng, mối quan hệ giữa tôi và anh ấy là không thể cứu vãn.

Chính lòng tự trọng ngu ngốc của tôi đã từng bước đẩy anh đến với người khác. Điều quan trọng không phải cô ấy là thế thân của tôi, mà cô ấy là người cuối cùng anh lựa chọn, người sẽ đi với anh cả cuộc đời.

Sau khi làm lễ, người người dẫn chương trình hỏi Hướng Mộc: "Điều quan trọng nhất mà chú rể muốn nói bây giờ là gì?"

Trên sân khấu náo nhiệt quá, không ai để ý đến vị trí trong góc, nước mắt tôi đang chảy dài.

“Bé Heo, anh yêu em nhiều lắm!” Anh hét vào chiếc micro do MC đưa cho.

Tôi ngạc nhiên nhìn lên, cô dâu thì cười tươi như hoa.

Một tràng pháo tay như sấm đến từ khán giả, và hai người bên cạnh tôi đã la hét đặc biệt sôi nổi.

"Chú rể thật tình cảm. Bây giờ còn có người đàn ông nào có thể đợi 1 người hơn mười năm chứ."

"Ừ, nếu Bảo Nhi không ra nước ngoài, họ đã yêu nhau từ thời cấp 3 rồi.”

Tôi run rẩy mở thiệp mời đám cưới mà tôi chưa bao giờ đọc trong điện thoại. Và trang cuối cùng tên tiếng Trung của cô dâu Gia Bảo Nhi (诸-zhū: Gia, đồng âm với 猪-zhū: heo) được viết rất ấn tượng.

“Cô dâu về Trung Quốc khi nào vậy?” Tôi cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy hỏi người bên cạnh.

"Hơn một năm trước, Bảo Nhi vừa về nước đã bị chú rể theo đuổi ngay.”

"Wow, nghe nói để theo đuổi cô dâu. Anh ấy đã chia tay người bạn gái bốn năm không chút suy nghĩ..."

Người phụ nữ bên cạnh cẩn thận nhìn tôi một lúc: "Này, tôi nói thật chứ cô và cô dâu trông giống nhau lắm...”

Hóa ra, người làm thế thân không phải cô ấy, mà là tôi.

Anh ấy không muốn tìm một người như tôi để sống tạm cả đời, mà luôn muốn tìm một người như cô ấy.

Nếu không có cô ấy, những lựa chọn còn lại sẽ trở nên tạm bợ.

Và tôi chính là sự tạm bợ đó.

Hóa ra tôi lại chính là sự tạm bợ đó…