Chương 4

07

Trong thời gian mà tôi vẫn tưởng là chúng tôi chỉ đang chiến tranh lạnh thì Hướng Mộc đã có bạn gái mới.

Tôi nhìn thấy một bức ảnh của anh và cô gái đó trên Weibo. Nụ cười trên khuôn mặt của anh trong bức ảnh thật đẹp, và cô gái trông hơi giống tôi đang nghịch ngợm đưa bàn tay hình chữ V lên trán anh ấy.

Tôi nghĩ là trái ti.m tôi đã ngừng đập trong khoảnh khắc đó.

"Vậy thì anh sẽ tìm một người giống như em và sống với họ suốt phần đời còn lại.”

Thật không ngờ anh ấy vậy mà lại thực hiện lời nói đùa ngày trước.

Dù tim, gan, lá lách, phổi và thận đau như sắp lìa ra khỏi cơ thể vậy, nhưng tôi vẫn tự dặn lòng mình luôn phải tỏ ra thật ổn.

Tôi nhớ lại lúc trước tôi cũng đăng ảnh chụp chung với một người bạn khác giới trên Weibo, có lẽ anh ấy chỉ muốn chọc tức tôi thôi. Thế nên tôi cố tình like tấm hình đó trên Weibo của anh ấy, cho anh ấy biết là tôi "đã đọc" rồi và đợi anh gọi điện thoại tới để giải thích.

Một ngày, hai ngày, một tuần sau đó, anh ấy không đến tìm tôi.

Nhớ đến ngày trước mỗi lần chúng tôi cãi nhau, đừng nói tới 1 tuần, chỉ cần 1 tiếng là anh ấy đã chịu không nổi rồi. Cho dù tôi có chặn số điện thoại, Wechat các thứ… anh ấy vẫn sẽ có biện pháp liên lạc với tôi.

Tôi giận đến mất cả lí trí. Hôm đó, tôi gọi điện rủ bạn bè đi nhậu và hát karaoke, cũng có đăng lên vòng bạn bè.

Không ngờ, anh ấy vẫn im lặng.

Lần này đến lượt tôi không thể nào chịu nổi.

“Bạn gái mới được đó.” Tôi uống cạn ly r.ượu để có thể dễ dàng gửi tin nhắn hơn.

“Cảm ơn.” Hướng Mộc trả lời ngắn gọn, với emoji mặt cười .

Tôi càng chắc chắn hơn là anh ấy đang muốn chọc tức tôi.

4 năm cưng chiều tôi lên tận trời, tôi tin chỉ cần tôi muốn quay lại, Hướng Mộc chắc chắn sẽ lập tức chạy tới bên cạnh tôi. Nhưng tôi lại không thể hạ thấp bản thân mình như vậy. Tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần tôi cầu anh ấy 1 lần thì trong tương lai anh ấy sẽ càng không biết trân trọng tôi.

Lúc đó, tôi gần như bị thần kinh vậy. Ngày nào cũng như tên biếи ŧɦái, vào mạng xã hội xem bạn bè và Weibo của Hướng Mộc. Ngoại trừ bức ảnh chụp lần đầu tiên, anh ấy không đăng bất kỳ hình ảnh và trạng thái liên quan nào khác.

Lòng tôi từ từ bình tĩnh lại, thong thả chờ đợi ngày “tan rã” của họ. Không ngờ điều cuối cùng tôi chờ được chính là tin kết hôn.

08

Anh gửi thông tin đám cưới cho một nhóm chat có bạn của chúng tôi, những lời chúc mừng lần lượt đến rồi đi trong nhóm, cũng có những tin nhắn riêng của những người bạn cũ chúc mừng tôi.

Tôi đã mở hộp thoại với anh ấy, và lịch sử trò chuyện cuối cùng vẫn là cách đây vài tháng.

"Bạn gái mới cũng được đó."

“Cảm ơn"

Vài tháng trước, tôi tin rằng anh ấy chỉ đang chọc giận tôi, nhưng giờ thì…

“Sắp kết hôn rồi hả?” Tôi run rẩy gõ xong và bấm gửi.

Hướng Mộc chuyển tiếp liên kết của thiệp mời điện tử cho tôi và hộp thoại tiếp tục hiển thị "Đang nhập tin nhắn ..."

“Em có đến không?” Anh ấy hỏi tôi.

“Anh có muốn em đi không?” Tôi đang ngồi trong tàu điện ngầm, tầm mắt dần dần mờ đi.

"Anh muốn nhận được sự chúc phúc của em, nhưng nếu em không tới, anh có thể hiểu được..."

“Em đi.” Tôi nhanh chóng gõ hai chữ này vào điện thoại, nước mắt đã ứa ra.

Rõ ràng 1 năm trước, người nằm trong vòng tay anh ấy vẫn là tôi. Rõ ràng là một năm trước, chúng tôi vẫn đang thảo luận về cách trang trí ngôi nhà trong tương lai.

"Nếu chúng ta chia tay thì sao?"

"Không bao giờ."

"Nếu lỡ em không yêu anh nữa thì sao?"

“Vậy anh sẽ tìm 1 ngươi giống em, và cùng cô ấy sống nửa đời còn lại.”

Nhưng… em chưa bao giờ hết yêu anh. Tất cả chỉ là hiểu lầm, đúng không? Người anh yêu là em mà, đúng không?

09

Mọi thứ trôi nhanh chóng như một giấc mơ.

Tôi đi tàu cao tốc mất vài tiếng đồng hồ để đến thành phố của anh ấy. Mọi thứ ở đây khiến tôi cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Thật khâm phục bản thân khi có dũng khí đi tới bữa tiệc. Có lẽ trước khi đến, tôi vẫn có cảm giác vượt trội hơn khi mình là người yêu cũ của Hướng Mộc. Suy cho cùng, cô dâu của đám cưới này chỉ là người thế thân của tôi mà thôi.

Mãi cho đến khi bước chân vào khách sạn nguy nga và không gian rộng lớn ngập tràn ảnh cưới của họ, tôi mới chợt tỉnh khỏi giấc mơ. Những từ tiếng Anh trên tấm áp phích đập vào mắt tôi như kim châm: “Chào mừng đến với đám cưới của Jason & Blanche”.

Chà Jason, lấy được 1 cô vợ nước ngoài thì quên mất bản thân tên gì rồi à.

Tôi tự giễu trong lòng, thoáng chút phiền muộn, sự tự tin trước bữa tiệc biến mất không thể giải thích được.