Chương 21: Đây có thể là âm mưu

Dịch: Anh Nguyễn

"Từ Dương Nhất, dừng lại. Không còn kẻ thù nữa rồi." Hách Cảnh Diêm giật khẩu súng từ tay Từ Dương Nhất. Nhưng Từ Dương Nhất, người vừa nổ súng, dường như không nghe thấy giọng nói của Hách Cảnh Diêm và định nhảy ra khỏi xe. Hách Cảnh Diêm thực sự sợ hãi và lập tức ôm chặt Từ Dương Nhất để khống chế cậu.

Tuy nhiên, vô cớ, Từ Dương Nhất vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Hách Cảnh Diêm và giận dữ hét lên: "Đồ khốn, thả tôi ra. Tôi phải trả thù cho mẹ tôi. Tôi phải trả thù cho mẹ tôi..."

Vừa hét lên những lời đó, cậu tát, đá vào người Hách Cảnh Diêm và làm xước mặt hắn. Từ Dương Nhất tuy rằng còn nhỏ, nhưng xét theo hành động của cậu hiện tại, không ai có thể khống chế được cậu.

"Không được!" Hách Cảnh Diêm cảm thấy rất mệt mỏi vì trên đầu đã có vết thương, còn Từ Dương Nhất thì tức giận và quá ồn ào nên định đánh cậu để khiến cậu bình tĩnh lại. Tuy nhiên, ngay lúc hắn giơ tay lên, Từ Dương Nhất chớp mắt bối rối.

Sở dĩ Từ Dương Nhất đột nhiên nhìn Hà Cảnh Ngôn như vậy là vì ánh mắt của hắn chạm vào máu của Hách Cảnh Diêm, khiến lý trí của cậu rút lại phần nào.

“Vậy là cuối cùng em cũng tỉnh rồi à?” Hách Cảnh Diêm đưa tay sờ sờ trên người Từ Dương Nhất, thở dài: "Em có bị thương ở đâu không?"

Thế nhưng khi hắn vừa mới chạm vào thắt lưng Từ Dương Nhất thì lại bị cậu tát một cái thật mạnh vào mặt, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Đồ khốn, thả tôi ra!" Từ Dương Nhất chống tay, nhìn Hách Cảnh Diêm với đôi mắt trong veo đầy cảnh giác.

“Em yêu, anh phải dạy em cách nói chuyện tử tế với chồng mình rồi." Hách Cảnh Diêm mắt lại với vẻ nguy hiểm và đáng sợ.

Mặc dù sợ hãi, nhưng giây tiếp theo Từ Dương Nhất lập tức mắng hắn: "Đồ khốn nạn, anh sờ mó tôi, vậy tại sao tôi không thể tát anh?"

"Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho hành vi thô lỗ của anh chắc? Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra!"

"Mặc dù lúc này tôi rất muốn ép cậu lên giường để làm bất cứ điều gì tôi muốn, nhưng tôi biết đây không phải là thời điểm thích hợp, vì vậy hãy tự chăm sóc bản thân đi. Để tôi kiểm tra xem em có bị thương không." Sau đó hắn định kiểm tra cơ thể của Từ Dương Nhất.

"Thời điểm?" Trong đầu Từ Dương Nhất dường như lại xuất hiện thứ gì đó, khiến đồng tử của cậu đột nhiên giãn ra.

"Máu... mẹ..."

Không hiểu sao Từ Dương Nhất lại nghĩ đến mẹ mình, đồng tử run rẩy càng rõ ràng hơn.

"Mẹ em ấy? Chuyện gì đã xảy ra với em ấy vậy? Vụ tai nạn làm em ấy nhớ đến mẹ sao?" Hách Cảnh Diêm thầm nghĩ.

“Tôi không biết tại sao em luôn lẩm bẩm từ mẹ, nhưng chúng ta vừa bị phục kích bởi một số kẻ thù và hiện tại chúng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm.”

"Tuy nhiên, nhờ sự điên rồ của em ấy mà bây giờ chúng ta mới an toàn, nếu không chúng ta đã phải đối đầu với kẻ thù rồi."

Nghe Hách Cảnh Diêm nói như vậy, Từ Dương Nhất Dật cúi đầu, bình tĩnh lại tinh thần. Một lúc sau, cậu kể: “Khi tôi học cấp 3, mẹ tôi bị bắn ở quảng trường, cách tôi chưa đầy một mét”.

Chỉ có sự trống rỗng và đờ đẫn trong mắt Từ Dương Nhất khi cậu nói những lời đó. Sau đó, cậu chợt cười nhạt, nhưng trông cậu xanh xao và yếu ớt hơn.

"Nhưng mà, cảnh sát nói với tôi rằng mẹ tôi bị đạn lạc bắn, đó chỉ là một tai nạn.”

Nói xong lời cuối cùng, Từ Dương Nhất nắm chặt nắm đấm, cắn chặt môi dưới, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

“Tai nạn chết tiệt. Nếu là tai nạn thì sao tôi không bị thương mà mẹ tôi lại chết vì bị đạn bắn khắp người chứ."

"Tên khốn kiếp." Cuối cùng, Từ Dương Nhất gầm lên với giọng điệu nức nở đau khổ.

"Tất cả là lỗi của mình. Lúc đó mình còn quá nhỏ, gia đình không có quyền lực nên mẹ mình mới qua đời oan khuất như vậy. Chết tiệt." Từ Dương Nhất tự đá mạnh vào mình.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)