Chương 20: Từ Dương Nhất dùng súng

Dịch: Anh Nguyễn

"A!!!" Cánh tay của Từ Dương Nhất đập vào cửa xe khi chiếc xe bị văng đi khiến cậu nhăn mặt vì đau. Cậu sẽ đấm Hách Cảnh Diêm vì đã không bảo vệ cậu thật tốt. Tuy nhiên, khi cậu quay sang Hách Cảnh Diêm đang ngồi bên cạnh, cậu thấy máu đang chảy xuống từ trán Hách Cảnh Diêm, rơi xuống chiếc váy cưới màu trắng của cậu như một chùm hoa tà ác đang nở rộ.

Từ Dương Nhất vì điều đó mà bị chấn động, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều đông cứng lại, đột nhiên không nghe thấy gì nữa.

“Em yêu, em ổn chứ?” Hách Cảnh Diêm liếc nhìn Từ Dương Nhất và lo lắng hỏi về tình trạng của cậu. Trong khi đó, hắn không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Từ Dương Nhất nên hắn lại ôm Từ Dương Nhất vào lòng, rồi hắn nheo mắt nhìn chiếc xe đang đuổi theo phía sau.

"Có vẻ như ai đó đã sắp đặt cuộc phục kích này. Chắc chắn phải có kẻ đã phản bội. Mình không ngờ chúng lại dùng trò này để gϊếŧ mình." Hách Cảnh Diêm thầm nghĩ.

Hắn nhếch môi vẻ mặt khủng khϊếp rồi bình tĩnh nạp đạn súng để chuẩn bị chống trả. Sau đó hắn lạnh lùng hỏi Long Thần: "Người của chúng ta đâu?"

Khó khăn xoay vô lăng, Long Thần thở dài một hơi. “Sẽ mất ít nhất 20 phút mới đến đây được. Nếu có nhiều kẻ địch hơn, e rằng đó là điềm xấu cho chúng ta."

Những vết máu hiện rõ trên tay anh ta đang cầm vô lăng, có lẽ vì anh ta quá thuần thục trong việc điều khiển vô lăng.

May mắn duy nhất là Long Thần đã thắt dây an toàn, nếu không anh ta đã chết hoặc bất tỉnh khi xe bị va chạm như thế này.

"Tôi sẽ bảo vệ cậu và giúp chúng ta có thêm thời gian." Hách Cảnh Diêm lạnh lùng nheo mắt nhìn những chiếc xe phía sau.

"Được rồi." Không cần suy nghĩ, Long Thần quyết định làm theo sự sắp xếp của Hách Cảnh Diêm, tăng tốc thoát khỏi hai chiếc xe đang đuổi theo mình.

Tuy nhiên, nhìn thấy máu tiếp tục chảy xuống trán Hách Cảnh Diêm, đồng tử của Từ Dương Nhất dần giãn ra khi biết rằng mình không bị thương nhiều vì Hách Cảnh Diêm đã chịu đòn hộ cậu.

“Đừng lo lắng, tôi ổn. Em chỉ cần ở trong vòng tay tôi và chúng ta sẽ ổn thôi.” Nhìn thấy Từ Dương Nhất tiếp tục nhìn mình với vẻ sợ hãi trên mặt. Hách Cảnh Diêm nghĩ rằng Từ Dương Nhất sợ hãi trước vụ tai nạn nên đã hôn lên trán Từ Dương Nhất để cậu giảm bớt lo lắng.

Nhưng rõ ràng Từ Dương Nhất đã không còn là chính mình nữa. Cậu trông tái mét, đôi mắt run rẩy và giọng nói run rẩy: “Anh... bị thương à?”

Không rõ câu này là câu hỏi hay chỉ là câu khẳng định. Rốt cuộc, vẻ mặt của Từ Dương Nhất trông không được tốt, giọng nói quá nhỏ để có thể nghe được, nước mắt dâng lên trong mắt cậu. Đột nhiên, hình ảnh một người phụ nữ nằm trên vũng máu hiện lên trong đầu cậu, khiến đồng tử cậu thậm chí còn run rẩy kịch liệt: "Mẹ..."

Một giọt nước mắt lăn dài khi cậu lẩm bẩm từ " mẹ". Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào vết máu đỏ chói đang nhỏ xuống trên váy cậu, lẩm bẩm: “Máu..."

Nhận thấy Từ Dương Nhất có điều gì đó không ổn, Hách Cảnh Diêm định lay cậu. Tuy nhiên vào lúc này, Từ Dương Nhất đột nhiên giương lên đôi mắt đỏ ngầu và đáng sợ. “Tôi sẽ bắt chúng phải trả giá đắt.”

Sau đó, cậu giật khẩu súng từ tay Hách Cảnh Diêm, đá tung cửa xe và tiếp tục bắn vào chiếc xe phía sau. "Đi xuống địa ngục đi. Tất cả các người đi xuống địa ngục đi..."

Bây giờ cậu không còn sự trong sáng và sức mạnh nào được tìm thấy trong đôi mắt đẹp đó nữa. Từ Dương Nhất trông giống như đang đi theo đường đạn và động tác của cậu khiến mọi người phải rùng mình.

Người lái xe ô tô phía sau vội quay vô lăng để tránh cửa kính vỡ nhưng không may lại tông vào xe của đồng phạm khiến xe bất ngờ phóng nhanh phía sau. Hai chiếc xe đâm vào nhau và văng ra xa vài mét, tạo ra một âm thanh lớn vang vọng trong không khí. Sau đó, với âm thanh của một vụ nổ lớn bùng nổ, ngọn lửa dữ dội bùng cháy và không kẻ thù nào còn sống.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)