Tiên Tuyết và A Lạc trên đường quay lại trường học, cũng may là không trễ giờ vào lớp sau thời gian nghỉ trưa. Cô ngồi bên ghế phụ lái, mắt nhìn ra ngoài đường ngắm xe cộ qua lại, nhưng trong đầu thì lại nhớ đến một việc khác. Cô nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của Khải Phong, nhớ cái cách mà anh ôm mình vào lòng để tránh bị đám người kia chơi xấu. Cô nhớ giọng nói của anh, trầm trầm thật dễ chịu. Tuy có chút sự cố nhỏ xảy ra, không được nghiêm chỉnh khi gặp anh, nhưng lại được anh ôm vào thế này thì cũng xem như là có lời.
Điện thoại bất ngờ reo lên làm Tiên Tuyết chú ý. Cô lấy ra xem thì phát hiện những tấm ảnh mình và Khải Phong bị chụp lén trong nhà vệ sinh, giờ đã lên hot search luôn rồi. Mọi người đang bàn tán xôn xao, xem cô gái được anh ôm vào lòng là ai. A Lạc nhìn thấy cảnh này thì tá hỏa một phen.
“Lần này cậu tiêu rồi! Trong khoa của chúng ta rất nhiều nữ sinh hâm mộ chú ấy, họ mà biết cậu gần gũi chú ấy như vậy, nhất định sẽ làm loạn lên.”
Tiên Tuyết mặc dù có chút lo lắng cho thể diện của Khải Phong, nhưng trước câu nói này của A Lạc thì liền đáp lời.
“Tớ không sợ đâu! Tớ chỉ sợ chú ấy bị ảnh hưởng thôi.”
Đang định xem lại những tấm ảnh đã chụp thì bỗng nhiên ứng dụng báo lỗi, Tiên Tuyết bấm mãi mà không được. Cô vô cùng tò mò, thoát ra rồi lại vào xem lần nữa, nào ngờ kết quả tìm kiếm lại không có, ảnh cũng bị xoá luôn. Cô và A Lạc bốn mắt nhìn nhau, sau đó chợt hiểu ra chuyện gì vừa rồi. Người của Khải Phong hành động quả nhiên nhanh nhẹn, vừa lên hot search chưa được 5 phút thì tin tức đã mất dạng.
Tiên Tuyết thở phào.
“May quá! Nếu không lần sau gặp lại không biết ăn nói làm sao với chú Phong nữa!”
Cất điện thoại vào trong túi, nhưng cô cứ ngồi không yên mà loay hoay như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cây kẹp? Cây kẹp mà mẹ đã tặng nhân dịp sinh nhật năm rồi của mình… nó đâu mất rồi?
Đã đến trường, A Lạc dừng xe lại rồi quay sang hỏi cô.
“Cậu tìm gì vậy?”
“Tớ tìm cây kẹp tóc! Nó đâu mất rồi!”
Đúng lúc này, chuông của trường reo lên, thông báo đã đến giờ học. Tiên Tuyết cũng không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng xuống xe đi vào trong. Cô vừa đi vừa nhớ lại lúc ở nhà hàng, lúc mình quay người chạy đi hình như đã làm rơi cây kẹp lại. Ôm trán thở dài, chỉ mong đến chiều quay lại sẽ lấy được đồ đã mất, mong sẽ không có ai nhầm tưởng là rác mà vứt đi.
Khải Phong làm xong việc ở nhà thì lại chuẩn bị đi tiếp, cả mẹ anh cũng hết cách với đứa con trai này rồi. Vì anh sáng sớm mở mắt ra đã đi đến trưa, về nhà một lát thì lại đi đến chiều, tối mới về nhà cùng bà ăn được bữa cơm. Anh ôm theo tài liệu, rời khỏi nhà vội vàng, còn mang theo cả cây kẹp tóc kẹp trên túi áo. Ngồi lái xe đi trên đường quốc lộ, anh vẫn không bỏ được thói quen phải nghe nhạc của mình. Nhớ lại dáng vẻ lúc đó của Tiên Tuyết, không hiểu sao trong lòng lại có một cảm giác vui vẻ đến lạ. Thế là, anh gọi cho Bân Bân, trợ lý của mình
“Bân, điều tra thông tin của một cô gái tên Tiên Tuyết, khoảng 19 đến 20 tuổi.”
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cũng tra được một chút thông tin của cô. Lâm Tiên Tuyết là con gái một của Lâm gia, đang học ngành kinh tế. Anh nhớ mẹ mình đã từng nói, Diệp gia và Lâm gia từng có hôn ước, nhưng vì Lâm gia bị hiếm muộn nên cô con gái ấy nhỏ hơn anh tận 16 tuổi. Vừa hay, tuổi của cô gái anh gặp ở nhà hàng cũng trạc như vậy. Xâu chuỗi lại sự việc, anh đã hiểu ra người mà mình đã gặp ở nhà hàng và vị hôn thê tương lai mình sẽ gặp chính là Tiên Tuyết, đó là cùng một người. Anh cười nhẹ, quả nhiên đây đều là sự trùng hợp cả. Nhìn cô như vậy, anh đã biết cô hình như chỉ biết anh là Diệp Khải Phong, chứ không hề biết anh là chồng tương lai của mình.
Đưa tay chạm lên chiếc tai phone đeo ở bên phải, anh hỏi trợ lý.
“Cô ấy học ở trường nào?”
“Đại học Trùng Khánh ạ!”
Thế là Khải Phong ngắt máy, quay xe chạy về phía trường Đại học Trùng Khánh. Anh còn nhớ lần trước mẹ mình nói, đợi sau khi Tiên Tuyết tròn 20 tuổi sẽ sắp xếp cho gia đình gặp mặt. Vậy mà, ông trời lại sắp đặt cho anh và cô gặp nhau sớm hơn. Cô lại còn là một người rất thần tượng anh, hầu như những buổi thuyết trình của anh ở các trường về chuyên ngành kinh tế, cô đều có mặt để ghi chép. Vừa chạy xe vừa ngẫm nghĩ, dường như trước đó anh đã gặp cô một lần ở Trung tâm thương mại. Khi đó anh cùng trợ lý đang phát hành quyển sách tự học kinh tế, để mọi người có thể dễ tiếp thu hơn. Anh nhớ có một cô gái mặc chiếc váy tay phồng màu trắng, đợi từ rất lâu để nhận được sách.
Lúc đó đứng ở phía xa, nên chỉ có thể nhìn thoáng qua, nhưng vẫn không sai vào đâu được.
Khải Phong khẽ cười, lẩm bẩm nói.
“Dáng vẻ lúc đó, đâu có ngốc nghếch đến vậy?”
…