Chương 2: Sự Cố Không Mong Muốn

Bốn mắt nhìn nhau, Tiên Tuyết không nghĩ lần đầu tiên mình gặp thần tượng lại làm ra chuyện này. Còn Khải Phong, trong khi đầu anh vẫn còn chưa định hình được cô gái này là ai thì đã gặp phải sự cố. Anh đơ ra, nhìn cô gái đang bối rối trước mặt. Còn cô thì vô cùng áy náy, không biết làm gì nên đã bất ngờ nắm lấy tay mà dắt đi. A Lạc ngồi ở đằng kia như một cô ngốc, không biết cô đã gây ra chuyện gì rồi.

Dắt Khải Phong đi thẳng vào nhà vệ sinh, Tiên Tuyết vội vàng rút cả mớ khăn giấy trong nhà vệ sinh ra để lau áo cho anh, còn liên tục nói.

“Ôi! Tôi xin lỗi chú! Tôi không cố ý đâu! Thật sự không cố ý đâu mà!”

Anh vẫn đứng yên đó mặc cho cô hành sự trên người mình, hết lau chỗ này đến chỗ kia, còn đưa tay sờ thử xem áo đã khô chưa. Nhìn cô gái đang luống cuống này, có chút buồn cười làm sao. Hai tay anh đưa ra giữa khoảng không mà không biết đặt vào đâu, hé môi gọi.

“Này cô à…”

“Chú không cần nói gì đâu mà! Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý đâu mà!”

Tiên Tuyết nói xong còn vỗ đầu mình một cái như đang tự trách.

“Ôi trời! Ai lại làm thế với thần tượng của mình đâu chứ?”

Khải Phong không nhịn được mà đưa tay che miệng cười, anh còn chưa kịp nói gì hết thì cô đã làm như mình phạm tội nghiêm trọng gì rồi. Lúc này, có một đám thanh niên từ bên ngoài đi vào, có vẻ không được đứng đắn lắm, còn xăm hình khắp người. Nhìn thấy cô đang cúi xuống lau áo cho anh, một tên đầu trọc khoái chí cười hỏi.

“Em gái! Thèm thuồng tới nỗi phải dẫn người yêu vào nhà vệ sinh sao?”

Tiên Tuyết giật mình đứng dậy, toàn thân đơ ra như tượng gỗ khi nghe câu nói vừa rồi. Dám xúc phạm cô và thần tượng của cô, thì còn ra thể thống gì nữa? Nhưng cô đã sai chỗ nào? Chỉ là vô tình đổ rượu lên người Khải Phong nên dẫn anh vào nhà vệ sinh để lau lại thôi mà? Thấy cô tối sầm mặt như vậy, anh cũng không nỡ cười cô mà còn ra tay giúp đỡ. Anh thấy có vài tên đã lấy điện thoại ra, dự cảm có chuyện không lành rồi, đúng là không phải hạng đàn ông tốt gì. Dang tay kéo Tiên Tuyết úp mặt vào vai mình, Khải Phong nhìn bọn họ, lạnh lùng nói.

“Ăn nói cho cẩn thận một chút, đừng để người ta phải đánh giá mình là thằng tồi.”

Tên đầu trọc hung hăng trợn mắt như muốn tấn công anh. Khải Phong không những không sợ mà còn giữ chặt lấy Tiên Tuyết trong lòng mình. Bất ngờ được ôm như vậy, cô cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình là gì, dường như tim đang đập loạn xạ cả lên. Anh nhìn bọn chúng rồi chậm rãi nói.

“Muốn gì thì đến Diệp gia tìm tôi.”

Dứt lời, anh liền dẫn cô rời khỏi nhà vệ sinh, vẫn giữ cô trong lòng mình. Đi đến quầy tiếp tân, anh mới buông tay ra, phủi lại chỗ bị rượu hất vào. Tiên Tuyết ngượng nghịu gãi đầu, đã làm anh dơ quần áo mà còn phải để anh giải vây giúp. Cô cười thẹn thùng, nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn chú đã giúp tôi.”

Khải Phong nhìn đỉnh đầu của cô, khẽ ho một tiếng, nhìn xung quanh rồi bảo.

“Không có gì. Nhưng mà… lần sau, có vào nhà vệ sinh… thì nhớ xem nó dành cho nam hay nữ rồi hãy vào.”

Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng của Tiên Tuyết lúc này, anh thật sự không kìm chế được. Vừa nói chuyện phải cố giữ bình tĩnh để không bật cười. Cô ngơ ngác ngước mắt lên nhìn anh, sau đó dần tròn xoe mắt lại. Đến tận bây giờ cô mới nhận thức được, hoá ra mình đã kéo anh vào nhà vệ sinh nam. Thảo nào đám người kia lại trêu ghẹo cô và anh như vậy. Hai tai cô bắt đầu đỏ lên, sau đó là gò má, hệt như quả cà chua vậy. Lần này thì thật mất mặt quá rồi. Cô còn mong lần đầu mình và Khải Phong gặp nhau sẽ là ở lớp học kinh doanh, chào hỏi nhau một cách ngượng ngùng. Nào ngờ, hết làm đổ rượu lên người anh rồi lại dẫn anh vào nhà vệ sinh nam. Tiên Tuyết cuối gầm mặt, xấu hổ không biết chui đi đâu. Cô chưa bao giờ lúng túng và hậu đậu như thế bao giờ.

Khải Phong cười nhẹ, bảo với cô.

“Không cần ngại đâu. Dù sao thì cũng cảm ơn em, đã lau áo giúp tôi.”

Tiên Tuyết nghe được câu này mà tâm trạng bối rối, ngại ngùng lẫn xấu hổ. Cô cúi đầu cười thẹn thùng rồi quay người bỏ chạy, suýt nữa lại tông trúng người ta. Chạy đến bàn A Lạc ngồi, nhanh chóng để lại tiền trên bàn rồi kéo cô ấy chạy đi mất. Khải Phong cười, chưa từng gặp cô gái nào đáng yêu như vậy, còn gọi mình bằng chú. Lúc này, đưa mắt xuống đất mới nhìn thấy một chiếc kẹp tóc màu xanh lam. Anh khom người nhặt nó lên, trên kẹp còn có khắc chữ màu vàng ánh kim ở bên trong.

“Tiên Tuyết?”

Trở về nhà, thấy Diệp phu nhân đang ngồi xem ti vi, bà mừng rỡ vì cuối cùng anh cũng chịu về sớm hơn bình thường.

“Con về rồi sao? Ăn cơm đi con!”

Khải Phong bước vội lên lầu, chỉ kịp nói một câu.

“Dạ con không đói!”

Thế rồi anh đi vào phòng đóng cửa lại, cạnh giường là bàn làm việc, nơi chất một núi tài liệu mà anh mang từ công ty về nhà. Đặt cây kẹp qua một bên, Khải Phong cởϊ áσ khoác ngoài và cà vạt ra đặt gọn gàng ở một góc bàn. Vừa mở máy tính lên, anh đã nhìn thấy thông báo đến từ trợ lý của mình.

“Thiếu gia! Hình ảnh của cậu và cô gái trong nhà vệ sinh đang được phát tán trên mạng đấy!”

Khải Phong nhìn những tấm ảnh mà anh trợ lý gửi qua, chỉ thấy được bóng lưng của Tiên Tuyết nhưng lại thấy toàn bộ khuôn mặt của anh. Anh thở dài, quả nhiên bọn chúng vẫn là nhân cơ hội anh không chú ý mà cố tình gây chuyện. Lấy điện thoại trong túi áo ra, anh gọi cho trợ lý.

“Bân! Lập tức gỡ hết tất cả những bài đăng liên quan đến tôi và cô gái kia xuống.”