Chương 8: Phá đám

Căn phòng tràn ngập mùi ái muội.

"Dừng lại đi, người tôi khó chịu lắm rồi! "

Liễu Hy nhễ nhại mồ hôi, những sợi tóc mai ướt nhẹp dính vào khuôn mặt ửng đỏ, cô đẩy nhẹ Du Vãn để hắn dừng động tâc điên cuồng lại.

"Em khó chịu ở đây sao? "

Nói rồi hắn rút vật đàn ông của hắn ra, trức tiếp dùng tay sờ vào nơi đó. Ừm! Nóng nóng ẩm ẩm và có hơi sưng.

(((Tác giả: "==" Ông hành hạ người ta cả đêm qua, sáng nay lại tiếp tục không cho cổ rời giường để đi học. Anh đang hại đời vợ anh đó..."

Hắn: Mi là thèm thần chú "câm lặng"của tôi sao?

Tác giả: *bĩu môi* không cho nói thì thôi)))

Liễu Hy rụt người lại, cô tránh bàn tay hắn. Quấn chiếc chăn trên người rồi đi vào nhà tắm.

"À, thì ra là muốn tắm uyên ương. "

Hắn cười cười nhìn người đang đỏ mặt đỏ tai kia. Vừa thẹn vừa tức, Liễu Hy gườm gườm

"Uyên ương cái đầu anh ấy. "

Trước thái độ của cô hắn lại càng lấn tới. Du Vãn không một mảnh vải lững thững đi đến bên cạnh cô, không nói không rằng bế ngang cô đi vào nhà tắm.

Nước chảy cứ chảy, Du Vãn vẫn hôn đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ nhàng nhưng điên cuồng và tràn đầy du͙© vọиɠ. Vật đang ông cương cứng nóng rát không ngừng cọ cọ vào đùi cô. Tay hắn nhào nặn trêu đùa hai ngọn đồi trắng tuyết. Cất giọng khàn khàn:

"Em làm tôi phát nghiện rồi! "

Hắn di chuyển tay xuống bờ mông mềm mại tròn vo của cô rồi cứ thế mà âu yếm. Từng nụ hôn mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu để lại trên người cô.

"Ưʍ... Ân... Anh... Anh đừng cho rằng tôi đã khuất phục anh, tôi... "

Liễu Hy thở hổn hển, tuy nói vậy nhưng cô vẫn luôn không thành thật, hoa huyệt co rút ham muốn lấp đầy. Du Vãn cười cợt

"Nói dối không tốt. "

"Píng pong... Píng pong"

Khi Du Vãn đang nhẹ nhàng tách chân cô ra, chuẩn bị giải phóng chính hắn thì có tiếng chuông cửa cứ vang lên không ngừng. Nhưng hắn vẫn không dừng động tác

"Mau buông tôi ra đi."

"Không muốn. "

Cô nhất quyết đẩy hắn ra mặc sự phản đối của hắn rồi vơ vội cái áo choàng tắm bước ra ngoài để lại Du Vãn đang đứng dưới vòi nước đang mím chặt môi.

Người đến là lớp trưởng Trình Thuơng. Lại được một phen đỏ mắt, Trình anh cô tới lóng ngóng chân tay. Những giọt nước tinh nghịch chảy dọc theo khuôn mặt ửng đỏ của cô rồi chui vào khe rãnh sâu hun hút sau lớp áo bông. Đôi mắt cô mơ màng trông quyến rũ đáng yêu tới quá thể đáng.

"Có chuyện gì vậy lớp trưởng? "

Liễu Hy cười cười nhìn anh, cô đứng chắn ngang cửa như không có ý định mời anh vào nhà.

"Hôm nay cậu vắng mặt, nên giáo sư nói tôi đến thăm cậu xem có chuyện gì. "

Mặt Trình Thương vẫn còn đỏ, anh lúng ta lúng túng nói với cô.

"Ôi, xin lỗi hôm nay tôi... Tôi đau bụng... Quên không gọi điện thông báo cho quản lý. "

Trình Thương biết cô nói dối nhưng vẫn tỏ ra lịch sự, không vạch trần cô. Nhưng lời nói dối... Lại bị Du Vãn phá hoại.

"Em yêu, ai tới thế? Sao không mời vào nhà? "

Hắn chỉ quân một chiếc khắn tắm đi ra, ôm chầm lấy Liễu Hy. Cô quay đầu nhìn cái con người đáng ghét đang cười đùa cợt nhả một cách bất lực rồi thầm thở dài

"Anh hại tôi thảm rồi... "