Chương 4: Thăm bệnh

Vì đã vắng mặt quá lâu nên không tránh khỏi tình trạng bị nhà trường cử người tới kiểm tra, thật không may tình cảnh của cô chính là như vậy.

Liễu Hy rời giường, bước những bước khó nhọc về phía cửa khi nghe thấy tiếng "cốc cốc" vang lên. Nơi đó của cô vẫn chưa khỏi hắn, nên đi đứng có chút khó khắn

"Bạn học Liễu Hy xin c...h...à...o! "

Liễu Hy vừa mở cánh cửa đã nhìn thấy lớp trưởng Thương Trình đứng chắn lối đi. Khuôn mặt đẹp trai của anh thoáng đờ đẫn rồi chẳng mấy chốc đã đỏ như trái cà chua chín, giọng nói thì lắp ba lắp bắp. Chẳng có gì lạ vì lúc đó cô đang mặc chiếc váy ngủ mỏng tanh, một dây áo đã trễ xuống tận khuỷu tay, lờ mờ cũng có thể nhìn thấy cặp bồng đào căng tròn thoát ẩn thoát hiện.

Liễu Hy đóng sập cửa lại, cô ôm khuôn mặt đã thẹn tới trắng bệch của mình. Vội vàng thay chiếc vảy ngủ vốn không phải của cô ra.

"Du Vãn, tôi oán anh! "

"Em đừng oán tôi, không tối nay tôi sẽ không thể kìm được mà đến với em đâu. "

Thình lình trong đầu cô xuất hiện giọng nói của hắn. Liễu Hy đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhưng không thấy dấu vết của hắn thì thầm thở phảo nhẹ nhõm.

Liễu Hy nói một vài câu với anh bạn lớp trưởng, trình bày ngắn gọn về sự vắng mặt của mình những ngày qua, cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tống cậu lớp trưởng ra khỏi nhà.

"Mình về đây, nếu có việc gì cần giúp đỡ nhớ phải tìm mình đó. "

"Ừ! "

Nói rồi cánh cửa khép lại, cô thầm thở phảo nhẹ nhõm. Nhưng ở bên kia cánh cửa, Thương Trình đã đã thôi tươi cười. Mày anh cau lại, môi mím chặt. Anh cứ nhìm chằm chằm vào cánh của ấy một lúc lâu nhưng cuối cùng cũng bỏ đi. Bao bí mật và thắc mắc đều bị bỏ lại phía sau.

***

Du Vãn đã không đến làm phiền cô cũng đã được một khoảng thời gian dài, cuộc sống của cô dường như trở lại quỹ đạo cho đến một ngày.... Hắn lại xuất hiện.

Liễu Hy cuộn mình trên giường, cô sợ hãi run rẩy khi nhớ đến sự thô bạo của hắn. Nếu cứ như thế vậy nữa, nơi đó của cô sẽ không thể chịu đựng được mà chảy máu mất...

Có thứ gì đó bắt đầu chuyển động đến gần cô, Liễu Hy cố lắng tai để nghe tiếng động nhưng chỉ có tiếng gió hiu hiu. Một mùi hôi tanh nồng sộc lên mũi cô.

Không phải hắn...

Lúc nào hắn đến cũng nghe tiếng bước chân trầm ổn, người hắn cũng không có cái mùi khó chịu đó.

Liễu Hy quay đầu, chết lặng

"Á á á... "

Tiếng cô vang vọng trong đêm đen mịt mùng, bóng đèn trong nhà đã cháy hết rồi tắt phụt...