Chương 2
Sau khi anh trai lái xe giao hàng bỏ chạy, Hàn Ức vừa cầm tạp chí đến cửa hàng tính tiền ── tạp chí thời trang của nam giới, chương trình truyền hình tạp chí, tạp chí tương tác tiếng Anh, mỗi một bản đều là lấy anh làm đại diện.
Không biết mấy cô gái ngây thơ thích loại tình nhân trong mộng ấm áp ôn nhu, nhưng thật ra lại là loại cuồng tự luyến siêu cấp, trong lòng sẽ nghĩ sao?
Hơn nữa con người cuồng tự luyến này, không biết vì cái gì cách một thời gian, lại đi vơ vét toàn bộ tất chân của đàn ông trong cửa hàng không còn đôi nào, Phương Thần Hi cùng Tiểu Bội có nghiên cứu qua, cũng suy đoán anh ta thuộc về loại người không thích tất dơ bẩn, cho nên chi phí mua tất mới lớn như vậy.
Cuồng tự luyến, quỷ bẩn thỉu, sau đó còn là cuồng tìиɧ ɖu͙©.
Ở trên truyền thông, luôn không nóng không lạnh, bộ dáng hoàng tử hạ phàm, nhưng trên thực tế, mỗi tuần lễ Hàn Ức đều mang một em gái khác nhau về nhà, tuần lễ trước em gái ngoại quốc, ngực bự, khiến hai người ngực phẳng như Phương Thần Hi cùng Tiểu Bội thấy vô cùng kinh ngạc.
Quét qua mã vạch: "575 đồng."
Hàn ức lấy từ trong bóp da LV nam, lấy ra tờ tiền giấy giá trị lớn một ngàn đồng.
"Nhận của anh một nghìn đồng, trả lại anh 425 đồng, cám ơn ghé thăm."
Anh cầm lên tạp chí đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì đó. " Tuần san Orange có chưa?"
Tuần san Orange ra đời khoản hai năm trước, hướng phát triển là những tin đồn, trang bìa vĩnh viễn là cuộc sống muôn màu của các minh tinh ngoài ánh sáng hoặc là lén lút, mấy ngày gần đây tác phẩm tâm huyết là chụp được hình ảnh một thần tượng tuổi teen mới nổi ôm hôn một nam ca sĩ đã kết hôn, số lượng tiêu thụ vô cùng tốt, mỗi kỳ ra mười mấy vạn bản, có lúc còn không đủ mà bán.
Các minh tinh hận nhất, nhân sĩ bát quái thích nhất.
Đối mặt hỏi thăm, Phương Thần Hi quy củ trả lời. " Tuần san Orange là do xe của chính tòa soạn đưa tới, cho nên chậm một chút."
"Đại khái lúc nào sẽ tới?"
Cô nhìn đồng hồ trên tường, chỉ vào bảy giờ rưỡi.
"Đại khái một hai giờ nữa đi, hay là anh lưu số điện thoại, tạp chí tới tôi sẽ thông báo anh xuống lấy?"
Hàn Ức suy nghĩ một chút. "Có giấy bút không?"
Phương Thần Hi từ sau quầy hàng lấy ra giấy dán tiện lợi bọn họ dùng để giao tiếp.
Nhận lấy giấy bút, Hàn Ức soạt soạt ở trên giấy viết xuống một dãy số, "Nhớ, tạp chí đến liền cho tôi biết."
"Vâng."
Nửa giờ sau, tuần chí Orange tới, trong nháy mắt thấy trang bìa, Phương Thần Hi không nhịn được bật cười ── khó trách tên cuồng tự luyến này lại để ý như vậy.
Ảnh chụp mặc dù mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được người trên ảnh là Hàn Ức.
Bên quầy bar ôm một cô nàng hấp dẫn, chụp liền bốn bức ảnh, tấm thứ nhất đỡ vai, tấm thứ hai sờ lưng, tấm thứ ba ôm eo, tấm thứ tư những ngón tay thon dài để chơi Piano cổ điển rơi trên cặp mông đầy đặn hấp dẫn của cô nàng.
Tiêu đề viết rất lớn: Kiềm chế ham muốn chỉ là giấc mơ, bàn tay quấy rối của hoàng tử Piano.
"Tân Thế Kỷ âm nhạc" là công ty thu âm mọc lên đã được năm năm, nghệ sĩ của họ không nhiều lắm, nhưng điều đặc sắc chung là, họ đều là xuất thân từ chuyên khoa âm nhạc.
Giống như Hàn Ức không xuất thân ly kỳ vừa sáng tác bài hát vừa ra album diễn tấu cũng là người chính quy, ngay cả gần đây có những ban nhạc hiphop nữ, tư liệu cơ bản liền công bố, tất cả đều là những sinh viên tốt nghiệp của học viện âm nhạc Juilliard, người phụ trách Hàn Bá Hoa tính toán, bán thông tin âm nhạc còn tốt hơn, đơn giản mà nói, bán cho người nghe nhạc, không bằng bán cho người sẽ mua đĩa nhạc. (đoạn này chịu k hiểu được)
Nhấn mạnh sáng tạo phải có nền tảng tốt đẹp, nghe âm nhạc bắt đầu bởi lý thuyết âm nhạc ── chuyên khoa học viện âm nhạc là một ảnh hưởng tâm lý thính giác vào hình dạng, kết cấu, vì vậy trong thời kỳ suy thoái kinh tế của đĩa nhạc, âm nhạc Tân Thế Kỷ vẫn còn kiếm tiền hàng năm.
Nhưng mà giờ phút này, âm nhạc Tân Thế Kỷ đang nổi lên một cơn bão tố vô cùng lớn.
Phòng họp to như vậy, sáng ngời, hơi lạnh vừa vặn, mùi thơm cà phê bốn phía, lẽ ra phải là hoàn cảnh thoải mái, đáng giận không khí lại thấp tới cực điểm, lí do , đương nhiên chính là kỳ tuần san bát quái mới nhất.
Hàn Bá Hoa cầm tạp chí Orange ra lò ngày hôm qua, đôi tay run rẩy chỉ vào con trai, một bọ dáng sắp sụp đổ. "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Chính là chuyện mà cha nhìn thấy." Hàn Ức vừa nhìn ông. "Không cẩn thận bị chụp thôi."
"Không cẩn thận?" Thanh âm đề cao âm lượng, "Ba không phải đã nói qua với con nhất định phải coi chừng sao? Nói muốn chơi đùa không cần ở Đài Loan, tối thiểu không thể ở Đài Bắc, bằng không cũng phải tìm hội viên Câu Lạc Bộ, con bình thường muốn chơi như thế nào ba cũng mặc kệ, nhưng mà ít nhiều chú ý một chút, con xem xem, mấy tấm hình này thật sự không được..., ai ai, người hâm mộ của con sẽ nghĩ sao, chúng ta dùng khí chất tạo hình tượng cho con, cư nhiên con lại chạy đến quầy rượu sờ mông phụ nữ?"
Không sờ mông phụ nữ, chẳng lẽ bảo anh đi sờ mông đàn ông sao? Hàn Ức suy nghĩ.
Chỉ là, lời như vậy không nên nói ra vào lúc này, vì vậy anh trả lời rất thành thật "Ngày hôm đó con hơi say."
"Say cũng không thể sờ trước mặt quần chúng a, con trai, con phải biết những tiểu nữ sinh hâm mộ con đối với nhân cách của con mong đợi rất là cao."
Hàn Bá Hoa nói xong, nặng nề thở dài một cái ── không chỉ mong đợi cao, trọng điểm là, họ đều thích sạch sẽ.
Tiểu nữ sinh đối với thế giới tình cảm có rất nhiều ảo tưởng, tình nhân trong mộng các cô theo đuổi cả đời mà nói, là cực kỳ quan trọng, độc thân là tốt nhất, ngộ nhỡ bất hạnh tình nhân trong mộng yêu, cũng phải là môn đăng hộ đối mới yêu được.
Cũng vì vậy, nếu là hoàng tử, sẽ phải xứng công chúa, lấy Hàn Ức mà nói, tốt nhất là một nữ nhạc sĩ, nhưng hoàng tử tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với ca sĩ.
"Cha biết con chỉ là người bình thường, nhưng mà thời điểm con bình thường chỉ có thể ở phía sau cánh cửa đóng kín, ở nơi có người khác, con sẽ là hoàng tử a, ta không phải đã nói với con nhiều lần, chúng ta bán là khí chất, làm sao con có thể cùng loại phụ nữ toàn thân ăn mặc thiếu vải này ở cùng nhau, như vậy rất tổn hại hình tượng chứ sao."
Đối mặt với người cha lải nhải không nghỉ, Hàn Ức cũng là đau đầu nhức óc. "Vậy bây giờ hình cũng đã chụp, đăng cũng đã đăng, cha muốn con làm thế nào? Hiện tại mới nói cũng không kịp rồi, đáp án cũng chỉ có hai loại, rốt cuộc phủ nhận, hay là dứt khoát thừa nhận? Công ty phải làm sao? Con sẽ phối hợp."
"Tiểu tử chết toi này, chuyện này cũng không đơn giản là thừa nhận hay phủ nhận như vậy."
"Trên thực tế chỉ đơn giản như vậy, là cha nghĩ quá phức tạp."
Cha con không coi ai ra gì không ai nhường ai, ngươi một lời ta một câu, hoàn toàn không chú ý mấy nhân viên đã kìm nén đến sắp té xỉu, càng tranh cãi càng lớn tiếng, càng tranh cãi càng lớn tiếng, càng tranh cãi càng lớn tiếng. . . . . Cuối cùng rốt cuộc khi Hàn Ức sập cửa đi ra ngoài mới chấm hết.