Hai ngày này đều là Thẩm Trác đưa Khương Dao về nhà.
Ôn Đông Như nói rất nhiều, vừa thấy Khương Dao về đến cửa, cô ấy đã phấn khích tiến lại gần, dựa vào tủ giày rồi hỏi: “Hai người là như thế nào?”
“Cái gì mà như thế nào, con người cậu nói sao lạ quá đi.”
Khương Dao cởi đôi giày bốt cổ ngắn ra để lên kệ giày, có hơi buồn cười đẩy cô ấy ra.
Ôn Đông Như giả vờ bị đẩy mạnh, làm lố lảo đảo mấy bước, trên mặt viết hai chữ oan ức: “Em Dao của tớ, cậu không thể đối xử với tớ như vậy được.”
“Đi đi đi, cái mồm lẻo mép này cậu học ở đâu vậy, giống như đàn ông.”
Khương Dao cảm thấy hơi mệt mỏi.
May mắn thay chiều nay có đồ ăn nhẹ và đồ uống của Thẩm Trác, đủ để cô sống sót qua đêm. Vẫn còn hai ngày nữa mới kết thúc, qua hai ngày này thì cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Cô xoa xoa giữa hai hàng chân mày rồi đi vào phòng tắm để tắm rửa.
“Này, cậu không ăn thêm gì sao? Sớm như vậy đã đi đánh răng rồi à?”
“Thôi đi, tớ không đói.” Âm thanh của Khương Dao ở trong nhà tắm mông lung mơ hồ: “Cậu cứ ăn một mình đi, tớ nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đi ngủ.”
Gần đây vì bị công việc hành hạ cả về tinh thần lẫn thể xác. Khương Dao chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt để đầu óc có thời gian nghỉ ngơi.
Ôn Đông Như vừa gọt táo vừa dựa vào cửa nhà tắm.
Khương Dao nhìn thấy cô ấy ở gương, cộng thêm tiếng vo vo của bàn chải đánh răng điện càng làm cô thêm dở khóc dở cười: “Cậu cũng đừng có sống bẩn thỉu quá, có thể ăn táo ngay trước nhà vệ sinh.”
“Có vấn đề gì sao, nhà vệ sinh nhà tớ còn sạch sẽ hơn nhiều so với các nhà hàng bên ngoài đấy.”
Ôn Đông Như nuốt một miếng táo, nhìn qua gương thì thấy Khương Dao đang đánh răng.
Trên đầu cô cài một chiếc băng đô, tóc được vén ra sau tai để lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Cô có làn da khỏe khoắn, ẩm ướt mềm mại, giống như một miếng đậu phụ mềm, khiến người ta rất muốn ngắt một cái.
“Chà chà chà, nhìn cậu kìa, giống chẳng khác nào là con gái mười tám tuổi vậy.”
Khương Dao nghe đến đây thì đột nhiên im lặng: “Mười tám tuổi… cậu nhìn thấy là mười mấy năm trước rồi.”
Ôn Đông Như trong tức thời cũng im lặng.
Cô vẫn lớn hơn Khương Dao một tuổi.
“Này, cậu nói như vậy…tớ thế mà đã thành người lớn mười năm rồi sao?! Tớ cảm thấy tớ vẫn còn là một đứa trẻ thôi đấy!”
Ôn Đông Như trong nhất thời đột nhiên cảm thấy trời đất sụp đổ.
“Phải đó, cậu đương nhiên là một đứa trẻ rồi. Tính cách của một đứa trẻ, tính khí của một đứa trẻ.”
“Ha ha ha!”
Ôn Đông Như đột nhiên nghiêm túc nói: “Tớ quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ lên kế hoạch kết hôn. Khương Dao, cậu chậm hơn tớ một bước được không, đừng kết hôn quá sớm, tớ đợi cậu làm phù dâu cho tớ đó.”
Khương Dao gần như nhổ bọt kem đánh răng ra.
“Tớ vẫn còn chưa viết được một chữ! Tớ đương nhiên là chưa kết hôn rồi!”
“Ai biết được cậu sẽ cưới chạy bầu không. Nếu như tớ và bạn trai tớ không ở hai nơi khác nhau, có lẽ con tớ cũng đã được ba tuổi rồi.”
Ôn Đông Như quả thật là một tomboy khi còn đi học, giọng điệu thật sự phải khiến người ta kinh ngạc.
May mắn thay bên cạnh cô ấy có một con ngựa tre tốt tính.
Khương Dao tức giận nhổ bọt kem rồi súc miệng tiếp.
Cô đứng thẳng dậy, lau những giọt nước còn trên mặt, rồi mới nói: “Chúng tớ cái gì cũng không làm, ok?”
“Không làm đến bước cuối cùng?”
“Chị đại à, chúng tớ cũng chỉ mới nắm tay. Đừng ăn nói bậy bạ vu khống sự trong sạch của tớ.”
“Nắm tay thôi à?”
Ôn Đông Như trong nhất thời giống như nhìn thấy quỷ, rất kinh ngạc mà mở to hai mắt: “Vẫn chưa hôn luôn sao?”
“Chưa từng.”
Khương Dao tiếp tục rửa mặt.
“Vẫn chưa ôm?”
“Vẫn chưa.”
“Tớ làm sao cũng không hiểu được, có phải là cậu nói với mọi người cậu ghét tiếp xúc cơ thể không?”
“Cậu đã quên kỳ tích về cú đánh đó của tớ rồi sao?”
“Đúng ha. Cậu đã chủ động như vậy rồi, cậu ấy vẫn chưa chịu hôn cậu sao?” Hành vi bình thường nhưng ở trong miệng của Ôn Đông Như lại trở nên ghê tởm: “Cô nam quả phụ, trăng tối gió lớn, tình anh ý em, còn đưa cậu về đến tận cửa nhà. Trên đường một người cũng không có, cậu ấy không làm gì hết? Cậu ấy có phải là người không?”
Khương Dao: “…”
Ôn Đông Như: “Đổi lại là tớ thì đã sớm muốn có được cậu…ha ha ha.”
Đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí ở trong gương, Ôn Đông Như chợt xấu hổ im lặng.
Khương Dao tiếp tục bôi bôi kem dưỡng da lên mặt.
“Đây không phải là điều quá bình thường sao? Không phải tất cả người trưởng thành nào cũng đều muốn nhanh như vậy.”
“Cậu nói như vậy cũng không sai, nhưng cậu ta cũng phải thể hiện ở một mức độ nào đó chứ.” Ôn Đông Như nói thêm một câu.
“Bày tỏ cái gì chứ?”
“Chính là, cách nghĩ của cậu ta với cậu.” Lời nói của cô ấy đầy ẩn ý.
Khương Dao: “Không hiểu.”
“Chính là muốn sở hữu cơ thể xinh đẹp của cậu, như vậy cậu đã hiểu chưa?”
“…”
Quả thực rất đơn giản.
“Khương Dao à Khương Dao, không động lòng đối với một đại mỹ nhân như cậu không phải là không thích cậu mà chính là người đó có vấn đề.” Ôn Đông Như suy nghĩ, không ngừng đặt ra các nghi ngờ: “Nghe nói bình thường người đàn ông của thể thao không giỏi về chuyện đó, hơn nữa trứng gà cũng có ảnh hưởng, tương lai sẽ thành bố vợ đấy.”
“Được rồi được rồi, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung nữa!”