Chương 12

Trời sập tối, đã đến giờ mọi người đều tan làm nhưng Khương Dao vẫn cắm đầu vào công việc.

Cô vốn không cần vất vả như vậy nhưng cô vẫn luôn theo đuổi sự hoàn hảo trong công việc, cố gắng làm cho mỗi bản thảo trước khi được in ra không có một điểm nào sai sót.

Khương Dao liếc nhìn thời gian thì thấy vẫn còn sớm, vẫn còn hai ba tiếng nữa Thẩm Trác mới đến đón cô.

Cô cảm thấy yên tâm rồi lại tiếp tục làm việc.

Trong văn phòng rộng lớn chỉ có màn hình máy tính của cô đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Trên người Khương Dao đang mặc áo khoác, một tay thì chống cằm, yên lặng đọc các bài báo.

Khuôn mặt của cô thật trong sáng và xinh đẹp.

Ở cửa đột nhiên có tiếng bàn bạc của con gái, giọng nói quyến rũ yêu kiều, họ đùa giỡn với nhau đến đỏ cả mặt, rồi lại tiến gần đến chỗ của Khương Dao.

Khương Dao ngừng di chuyển con chuột, nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.

Hóa ra là hai cô gái ở quầy lễ tân.

Đôi má đỏ của hai người giống như là hai quả táo, đi trên đường thì rất phấn khích, chân bước đi như gió.

“Chị Khương!” một cô lễ tân trong đó khá quen với Khương Dao, ngượng ngùng chạy đến phía trước, đặt đồ ăn trong tay lên bàn.

Khương Dao sững sờ: “Tôi không có gọi đồ ăn, các cô có phải nhầm rồi không.”

“Trên đó rõ ràng là viết tên của chị mà.”

Khương Dao cầm lấy đồ ăn lên nhìn thử, quả nhiên trên đó viết hai chữ Khương Dao.

“Chị nói đi, chị lại có người theo đuổi phải không.”

“Chàng trai vừa giao đồ ăn đó quá đẹp, tôi không có dũng khí hỏi cách liên lạc với cậu ấy.”

“Có lẽ làm thêm thôi, sinh viên nào cũng vậy mà.”

Hai người nói qua nói lại, chủ đề cũng dần rời thoát khỏi liên quan đến Khương Dao.

Khương Dao: “…”

Cô trầm ngâm bưng đồ ăn lên, sau khi hai người rời đi, cô đột nhiên đẩy ghế ra, nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ.

Khương Dao nhìn xuống, bóng tối đã bao trùm cả thành phố, đèn đường đã sáng, người đi bộ tấp nập qua lại.

Một bóng người cao gầy đang đứng dưới lầu, vừa lúc ngẩng đầu lên liền đυ.ng phải ánh mắt của cô.

Anh mặc một chiếc áo phông rộng màu đen và quần jean, trông dáng người càng cao và mảnh khảnh hơn, thanh tú và tinh tế.

Từ xa, Khương Dao đã nhìn rõ được khuôn mặt tươi cười của anh, trong lòng không khỏi cảm động.

Cô gọi điện cho Thẩm Trác, đầu dây bên kia chỉ mới đổ chuông có một lần đã có người bắt máy rồi.

Thẩm Trác một tay nghịch tai, có lẽ là đang đeo tai nghe không dây. Khương Dao hắng giọng, hỏi: “Tại sao giờ này em còn đến?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm dễ chịu của Thẩm Trác, cuối cùng tâm trạng cô cũng có chút dâng trào.

“Chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi, em đang muốn đi đến nhà thi đấu.”

Văn phòng Khương Dao làm việc quả thực rất gần với nhà thi đấu thành phố.

Cô chợt bừng tỉnh, mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu như Thẩm Trác cứ ở dưới lầu chờ cô, e rằng cô sẽ nghĩ mình đang được người khác chờ đợi.

“Vậy, cảm ơn em.”

Khương Dao nghiêng đầu vẫy tay với anh, cười nói: “Em đi đi, chị xong việc rồi sẽ nhắn tin cho em.”

Thẩm Trác phản ứng lại, cũng vẫy tay lại dưới cái nhìn của Khương Dao, rồi đi về phía nhà thi đấu một cách tự nhiên.

Khương Dao thấy bộ dạng của anh như vậy, không ngừng thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn tốt, vẫn tốt.

Cô nghĩ rằng Thẩm Trác sẽ không thoải mái, nhưng xem ra là do cô nghĩ quá rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cả hai đều đã là người lớn rồi, dù sao đó cũng chỉ là một nụ hôn phớt lên má mà thôi.

Có lẽ, bạn gái cũ của Thẩm Trác cũng có thể là người ở trung tâm thành phố đến đại học A, ai rảnh bỏ thời gian suốt ngày đi suy tư về một nụ hôn má chứ.

Khương Dao thấy bóng lưng của anh dần đi xa thì cũng xoay người quay về chỗ ngồi.

Cô mở hộp thức ăn ra.

Là một phần thức ăn nhẹ, một phần trái cây và một tách trà ấm ít đường.

Khương Dao nhìn chằm chằm vào nét chữ trên tỉ mỉ trên tờ giấy dán, mím môi, ngượng ngùng dùng tay che đôi má ửng hồng.

Trên đó viết:

“Đơn đặt hàng này là dành tặng cho Khương Dao xinh đẹp nhất trên thế giới này.”

Trong nhà thi đấu rộng lớn có không ít người đang thực hiện các hoạt động giải trí sau bữa tối.

Có bóng rổ, cầu lông, tennis, và có rất nhiều các hoạt động trong nhà khác, ở dưới tầng trệt thậm chí còn có cả sân trượt băng nhân tạo.

“Tôi thật sự không nghĩ tới sao cậu không chơi bóng rổ ở sân bóng rổ của trường đi mà chạy đến nhà thi đấu cách vài km để làm gì cho cực vậy?”

Ngụy Ngộ cùng với hai người bạn của Ngụy Ngộ sớm đã đợi ở nhà thi đấu rồi.

Cũng chỉ có Ngụy Ngộ phàn nàn hai tiếng, một người trong số họ là ban cán sự của hội sinh viên, đương nhiên là sẽ không muốn tham gia đội phàn nàn Thẩm Trác.

Tuy nhiên khi họ nhìn thấy một nhóm các cô gái xinh đẹp bắt đầu đi giày trượt băng thì lập tức thay đổi quan điểm.

“Tôi cảm thấy ở đây rất tốt, rộng rãi, còn có thể quen biết thêm rất nhiều người.”

“Phải đó, không khí cũng rất tốt.”

“Thỉnh thoảng cũng cần phải ra ngoài để tận hưởng cuộc sống chứ!”

Ba người ngồi ở trên lan can nhìn những cô gái xinh đẹp đang học trượt băng phía dưới, biểu cảm tươi rói phơi phới giống hệt nhau.

“Trông còn nhỏ như vậy, có phải là thí sinh trường trung học nghệ thuật gần đây không?”

“Con gái trẻ đẹp ai lại không thích.”

Mấy người nói qua nói lại, lại đột nhiên phát hiện ra mấy nữ sinh đang nhìn về phía của họ, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, trước đó không biết nói gì với nhau, sau đó lại nhìn họ mấy lần, rồi ngượng ngùng cười.

Một cô gái xinh đẹp trong số đó, nghiêng đầu nhìn về phía họ và mỉm cười.

Ngụy Ngộ túm lấy quần áo trước ngực: “Chết tiệc, mũi tên tình yêu của tôi, đến rồi a a a a!”

Huh

Ngụy Ngộ đột nhiên phát hiện có gì đó kỳ lạ khiến cậu ấy cảm thấy không thoải mái. Cậu ấy quay đầu đi chỗ khác thì thấy Thẩm Trác cũng đang đứng bên cạnh, dựa vào tay vịn, cũng đang nhìn về hướng các cô gái đang trượt băng đó.

Ngụy Ngộ kinh ngạc: “Thật không ngờ Thẩm Trác cậu cũng là loại người này!”

Thẩm Trác thu lại ánh mắt trầm tư, xoay người nhìn Ngụy Ngộ, nói: “Không giống.”

“Cái gì mà không giống chứ?”

“Cậu đã từng nhìn thấy nụ cười nghiêng đầu như vậy chưa?” Thẩm Trác một tay đút vào túi, không biết là đang nói với Ngụy Ngộ hay là nói với chính mình: “Chính là, nghiêng đầu sang trái, góc độ vừa phải, nụ cười cũng rất ngọt ngào, đặc biệt dễ thương.”

Hai từ dễ thương từ trong miệng của Thẩm Trác thốt ra khiến Ngụy Ngộ kinh ngạc đến nổi da gà hết người: “Cậu đang nói cái quái gì vậy….”

“Nghiêng đầu cười sao, đã từng thấy rồi.” La Phỉ phấn khích tham gia vào chủ đề này: “Người đẹp vừa rồi đó, nụ cười đẹp như vậy! Có phải cậu bị mê hoặc rồi không?”

Không biết là câu nào đột nhiên đã chọc giận rồng rồi, Thẩm Trác ngay lập tức khôi phục vẻ mặt vô cảm, đôi lông mày hẹp và mỏng của anh nhìn thẳng vào cậu ấy, đôi mắt đen láy đó, có thể khiến trái tim người ta lỗi nhịp chỉ bằng cách nhìn chằm chằm.

Từng giọt mồ hôi lăng dài trên trán của La Phỉ.

“Vâng, xin lỗi?”

Không biết đã nói sai điều gì nhưng phải thừa nhận là không đúng.

Mấy người im lặng không nói gì.

Ngụy Ngộ liếc mắt nhìn cậu ấy, tỏ ý bản thân không có cách nào để cứu cậu ấy, bảo cậu ấy tự lo liệu.

Thẩm Trác nhìn cậu ấy, hỏi: “Chỉ vậy mà cậu đã cho là đẹp rồi sao?”

“Cái đó, cậu không thấy vậy sao?”

“Ừ.”

Đây là sự đánh giá của Thẩm Trác.

Anh vẫy tay tỏ vẻ không quan tâm rồi trở lại thần thái lãnh đạm như thường ngày, rồi sau đó rủ họ cùng chơi bóng rổ. Bộ dạng đó của anh, rất giống một người lớn nói chuyện với đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thế giới.

Không biết tại sao, mấy người bọn họ đều nghe được trong giọng điệu của Thẩm Trác có chút khinh thường.

“…”

Trong lòng họ cảm thấy rất khó chịu.

Giống như là Thẩm Trác đã từng nhìn thấy ai đó đẹp hơn như vậy nhiều!

Thật sự có cô gái đó sao?

Ngụy Ngộ nhếch miệng, trong đầu đột nhiên hiện lên nụ cười rạng rỡ, trong lòng sinh ra một sự ghen tị.

Dựa theo tính cách của Thẩm Trác, cô gái mà Thẩm Trác nói đó có thể thật sự có thật!