Nam nhân giả bộ đáng thương chỉ khiến người ta buồn nôn, nhưng nếu là nam nhân hào hoa phong nhã, chỉ cần nhíu mày lộ ra chút thần sắc ưu buồn sẽ rất dễ kí©h thí©ɧ bản năng của người mẹ, muốn bảo hộ cho sự tuấn tú nho nhã kia. Người ta đã mở miệng nhờ rồi, Lâm Lan có chút bối rối, ra vẻ ngạc nhiên: "A? Đây không phải Lý tú tài sao? Anh mà không gọi thì tôi không nhận ra mất, còn có vị này là..."
Lý Minh Doãn thừa dịp Trương tiểu thư đang ngây người liền gạt tay cô ta ra, vội vã giới thiệu: "Vị này là Trương đại tiểu thư."
Thì ra là đại tiểu thư nhà họ Trương, khó trách không biết liêm sỉ, đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, ban ngày ban mặt sắc nữ dám đùa giỡn chòng ghẹo nam nhân, Lâm Lan càng thêm khinh bỉ vị Trương tiểu thư vài phần. Trương tiểu thư mất hứng liếc Lâm Lan một cái, mọi nữ nhân xinh đẹp đều là kẻ thù của cô ta, nhất là nữ nhân xinh đẹp quen biết Lý tú tài này.
Cảm nhận được địch ý mãnh liệt tản ra từ người Trương tiểu thư, Lâm Lan chợt hiểu được tình hình, nhíu mày hỏi Lý tú tài: "Lý tú tài, mấy nốt đinh nhọt trên người anh đã đỡ chưa?"
Mặt Lý Minh Doãn nghệt ra, có chút lúng túng cùng tức giận, hắn bị đinh nhọt từ bao giờ vậy?
Không đợi Lý tú tài trả lời, Lâm Lan tiếp tục nói: "Hồ đại phu nói, những nốt đinh nhọt trên người anh không coi thường được đâu, chưa khỏi hẳn thì không được đi hóng gió, nếu không chuyển biến xấu, sẽ bị chảy mủ, rữa nát mà chết, đáng sợ hơn là còn lây bệnh..."
Mặt vị Trương tiểu thư biến sắc, hốt hoảng nhìn Lý tú tài, ai biết dưới y phục của nam tử tuấn mỹ như tiên giáng trần kia lại che giấu một thân thể xấu xí mụn nhọt, nghĩ lại vừa rồi vừa lôi kéo hắn, đυ.ng chạm da thịt hắn, trên người liền truyền đến trận ngứa ngáy.
"Trương tiểu thư, vừa rồi cô đυ.ng phải anh ta hả? Nếu không cẩn thận đúng phải da thịt anh ta, à mà không, kể cả động vào quần áo của anh ta thôi, tôi khuyên cô mau chóng về nhà chuẩn bị nước lá ngải cứu mà tắm đi, lại đốt lá ngải mà xông hai canh giờ, nếu không sẽ bị lây bệnh đấy... lúc ấy thì thảm lắm, cô xinh đẹp như vậy, chẳng may trên mặt có mấy cái nhọt..." Lâm Lan hảo tâm chân thành nhắc nhở Trương tiểu thư.
Trương tiểu thư không đợi Lâm Lan nói dứt câu, liền hướng sang Lý tú tài thấp giọng mắng một câu: "Thật là xui xẻo." Dứt lời phất áo lên xe ngựa cách đó không xa rời đi, ban ha hoàn vội vã đuổi theo, giây lát người xe đã đi xa.
Lâm Lan nhìn sắc mặt Lý tú tài đen sì, hình như là bất mãn lớn lắm rồi, nàng tức giận nói: "Tôi giúp anh giải vây, anh không nói được một lời cảm ơn còn trừng mắt nhìn tôi hả? Người chòng ghẹo anh có phải tôi đâu."
Lý Minh Doãn gằn giọng: "Chòng ghẹo" hai chữ này nghe thật chói tai.
"Nhưng cô cũng không nên nói tôi bị đinh nhọt." Lý Minh Doãn chau mày.
Lâm Lan yên lặng: tôi chưa nói anh bị lây bệnh hoa liễu từ kỹ viện là may cho anh rồi đấy. "Anh trách tôi phá hoại chuyện tốt của anh hả? Mới vừa rồi Trương tiểu thư kia lôi kéo anh không tha, sao không thấy anh hung hăng như giờ." Lâm Lan hoài nghi nhìn Lý tú tài.
Lý Minh Doãn bị Lâm Lan mỉa mai, cảm thấy ngột ngạt khó thở, cổ nhân có câu, nữ nhân cũng thâm hiểm như tiểu nhân. Cổ nhân thật không lừa ta. "Không phải vậy." Lý Minh Doãn rầu rĩ nói
Lâm Lan vẫn không cam lòng: "Không phải thì sao anh vẫn cứ làm ra vẻ muốn ăn thịt người thế hả? Tôi chỉ có khả năng như vậy thôi. Anh muốn tôi giải vây cho anh, còn phải làm cho thanh lịch trang nhã, tôi không làm nổi. Sau này anh có phiền toái gì thì đừng tìm đến tôi nữa."
Lý Minh Doãn thoáng lúng túng, ngẫm nghĩ giây lát, Lâm Lan chỉ là một cô thôn nữ, mặc dù có biết chút y thuật nhưng chẳng phải cũng chỉ là một người bình thường sao? Có thể khiến Trương tiểu thư kia cuống cuồng rời đi coi như không tệ, lại nghĩ tới Trương tiểu thư xông ngải hai canh giờ, tha hồ nước mắt nước mũi, tâm tình Lý Minh Doãn liền tốt lên vài phần, sắc mặt cũng không khó coi nữa, nhưng mà bị người ta nói toàn thân đinh nhọt, hắn không thể quên được, đành chắp tay hướng Lâm Lan lạnh nhạt nói: "Chuyện hôm nay đa tạ cô nương."
Lâm Lan bĩu môi: "Không có gì, dù sao cũng chẳng phải lần đầu anh gây phiền toái cho tôi." Sắc mặt Lý Minh Doãn biến hóa, cô nàng này không biết xấu hổ còn dám gợi lại chuyện cũ sao.
Bà ngoại hắn bị bệnh thấp khớp, cứ có đợt mưa dầm là lại đau đớn khó chịu, bước đi cũng khó khăn, nghe Hồ đại phu nói dùng rắn trắng ngâm rượu thuốc uống rất có hiệu quả, nhưng không may, vùng này rắn rất hiếm thấy. Hắn ở trên núi mấy ngày, vất vả mới tìm được một con, mắt thấy thành công ở trước mặt rồi, ai ngờ từ đâu bay ra một con dao thái thuốc, chém đứt đôi con rắn, hai hắn vừa tiếc vừa tức giận, nhất thời vô ý bị rắn cắn một nhát, thiếu chút nữa xuống làm bạn với Diêm vương, ăn dầm ở dề trong núi mấy ngày, sinh nhật bà ngoại cũng bỏ lỡ, hắn không dám nói sự tình cho bà ngoại, sợ bà lo lắng, cuối cùng bị bà quở trách mãi đến nay. Lý Minh Doãn hờ hững nhìn người hay khởi xướng làm chuyện xấu kia, không buồn cãi cọ, xoay người rời đi, chỉ chừa cho Lâm Lan một bóng lưng cao lớn.
Lâm Lan không khỏi kinh ngạc, hắn có ý gì vậy? Người ta nói "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo"(ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.), hắn không báo đáp đã đành còn quay lưng đi không lời chào, tú tài thì giỏi lắm hả? Lâm Lan nàng đời trước cũng là nghiên cứu sinh trường y có tiếng chứ bộ... Lâm Lan nói thầm vài câu, tức giận quay đầu bước đi. Oái, không đúng, đây chẳng phải hướng về nhà sao, Lâm Lan xoay người nhìn bóng lưng đã đi xa kia, chỉnh lại giỏ trúc trên lưng, tăng nhanh cước bộ chạy tới.
Lâm Lan ngẩng mặt ưỡn ngực mười phần khí thế đi bên cạnh Lý tú tài, tới lúc vượt qua hắn vài chục bước chân mới đi chậm lại, nhàn nhã thưởng cảnh điền viên, thỉnh thoảng hát vài bài dân ca, hoặc là giật vài cọng cỏ đuôi chó ven đường, ai bảo làm nàng buồn bực, nàng cũng sẽ khiến cho kẻ đó buồn bực.
Lý Minh Doãn kinh ngạc nhìn Lâm Lan đang lắc lư phía trước, nghe nàng vui vẻ hát một bài dân ca, hắn không khỏi cắn môi, nàng thật đúng là không chịu thua thiệt. Một đại nam nhân đi theo sau một tiểu nữ nhân, quả thật chướng mắt, nhưng hắn lại không muốn tranh giành với nàng, sợ mất đi phong độ. Lý Minh Doãn đành dừng bước, định đợi Lâm Lan đi xa rồi mới đi tiếp.
Lâm Lan không nghe thấy tiếng bước chân phía sau nữa, lén quay đầu lại thăm dò, thấy hắn đã dừng bước, nàng nhíu mày, giây lát thu hồi tâm tư trêu cợt hắn, chăm chú lên đường.Nhìn bóng nàng mỗi lúc một xa, Lý Minh Doãn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi hắn thật sự bận tâm chuyện nàng so đo với hắn, nữ nhân này thật không dễ chọc.
Lâm Lan mới từ đường nhỏ đi tới đường lớn đã nghe thấy từ rất xa có người hưng phấn hô to: "Lâm Lan, Lâm Lan, ta ở đây này..."
Lâm Lan nhất thời ai thán một tiếng: Xong, vẫn bị Bảo Trụ bắt được. Bên kia, Bảo Trụ xách theo một túi trứng vịt chạy ào tới.
"Lâm Lan, sao nàng đến muộn vậy, ta chờ nàng lâu quá." Bảo Trụ cười rạng rỡ, phảng phất tuyên cáo hắn rất thông minh cơ trí, bất kể Lâm Lan đi đường nào hắn cũng có thể đón đợi được.
Lâm Lan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Anh chờ tôi có chuyện gì không?"
Bảo Trụ nói vô cùng tự nhiên: "Cùng nàng vào thành a."