Chương 7: Chạm mặt trên thảm đỏ

Vài ngày sau Phong Bách Dục gọi điện thoại cho Chu Tử Tri, nói: "Đêm qua anh mơ thấy Nguyệt Lão ."

"......" Chu Tử Tri ném vỏ quýt vào túi rác, thuận miệng hỏi: "Thật sao? Nguyệt Lão nói gì?"

Phong Bách Dục đang làm tóc tại salon, hắn thay đổi một tư thế ngồi khác nói tiếp: "Nguyệt Lão nói rất nhiều, ví như duyên phận rất kỳ diệu, không thể suy tính, cũng không thể dự đoán, có thể ngày hôm qua còn chưa thấy đâu, hôm nay đã xuất hiện."

Chu Tử Tri vẻ mặt quái dị, đột ngột hỏi,"Bách Dục, anh biết Úc Trạch hả?"

Phong Bách Dục thiếu chút nữa đứng bật dậy, hắn tằng hắng cổ họng,"Ây, điện thoại anh sắp hết pin rồi, nói sau nha."

Hắn tắt cuộc gọi nhìn chính mình trong gương, cười tự đắc,"Khớp lời thoại."

Thợ làm tóc phía sau há hốc mồm lộ ra vẻ mặt thì ra là vậy, làm ngôi sao cũng không dễ, đến tiệm làm tóc cũng phải hoàn thành công việc, cười nói,"Anh Dục thật chuyên nghiệp."

Chu Tử Tri gặp lại Úc Trạch vào hôm cuối tuần, cô ngừng một chút, ngữ khí xác định,"Người Phong Bách Dục muốn giới thiệu là anh."

Úc Trạch huyệt Thái Dương nhảy lên, không sợ kẻ địch mạnh như hổ chỉ sợ đồng đội ngu như heo, quả là hình dung chính xác tên Phong Bách Dục này.

"Phụ nữ thông minh quá sẽ không có ai thích đâu." Úc Trạch khẽ nâng cằm, giọng điệu nghiêm túc trình bày,"Nhưng mà anh thích."

Chu Tử Tri quay mặt qua chỗ khác, không đáp lại.

Úc Trạch nâng mí mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng,"Anh đã xem bộ phim điện ảnh đầu tiên của em rồi, là [Luân Hồi], không sai chứ."

Chu Tử Tri kinh ngạc ngẩng đầu, ngay sau đó nghe Úc Trạch nói,"Da em đã trắng sẵn, không cần phải hoá trang."

"...... Đây là lời khen sao?" Bộ phim gia nhập nền điện ảnh của cô là một tác phẩm kinh dị, cô diễn vai nữ quỷ Giáp, không có một câu lời thoại nào, chỉ phụ trách bay tới bay lui mà thôi.

Úc Trạch nhướn mày,"Đương nhiên."

Chu Tử Tri lần này thật không nói gì đáp lại.

"Suy nghĩ thế nào rồi?" Úc Trạch hỏi, theo số liệu anh điều tra, một tuần là thời gian hợp lý, quá ngắn sẽ cho đối phương một loại cảm giác qua loa lỗ mãng, không đủ tôn trọng, quá dài sẽ khiến đối phương tưởng mình tùy ý nói giỡn, sau đó quên luôn.

Chu Tử Tri cười cười,"Xin lỗi, chúng ta không hợp đâu."

Tai nạn ngoài ý muốn lần đó đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng cô, tình trạng mất ngủ vẫn không thuyên giảm, bất luận là thân thể hay tâm trí, đều không phải thời kì tốt nhất để đón nhận mối tình mới.

Nếu vội vàng chấp nhận kiểu như ứng phó, đối với chính mình, hay với nửa kia đều rất bất công.

Úc Trạch trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói,"Xem ra anh không cho em đủ thời gian để suy nghĩ." Anh câu nhẹ khóe môi,"Chúng ta cứ từ từ, bắt đầu từng bước một vậy."

Chu Tử Tri sửng sốt, cô nhớ Phong Bách Dục từng nói, Úc Trạch thích vai diễn của cô, thế nhưng mỗi diễn viên ở trong vai diễn đa phần bất đồng với ngoài đời thực . Cô tin rằng không bao lâu, Úc Trạch sẽ phát hiện những điểm bất đồng, chủ động từ bỏ.

Quá trình quay phim [ hiệp đường ] đang tiến vào giai đoạn nước rút, một số diễn viên đã rời khỏi đoàn phim, khâu hậu kỳ bắt đầu bận rộn.

--------------------------

Lễ khai mạc Liên hoan phim quốc tế Micro tổ chức vào thứ bảy, ngôi sao giới giải trí đến đây rất nhiều, đa số là những gương mặt quen thuộc với khán giả, bước lên thảm đỏ không thể tránh sẽ chạm mặt những người không muốn gặp.

Các cô gái trang điểm sắc sảo, xúng xính váy áo lộng lẫy, trang sức lấp lánh, muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng, khó tránh khỏi sẽ phát sinh vài sự cố, trang phục hớ hênh nè, làn váy quá dài vướng chân té ngã nè, gót giầy quá cao trật chân nè, những trò hề sớm không phải chuyện mới mẻ gì, lại thủy chung được các phóng viên chú ý không biết mệt.

Trừ những chuyện đó ra, trường hợp đυ.ng độ váy áo giống nhau cũng là một tin tức lớn.

Lần này Chu Tử Tri không chăm chút vẻ ngoài cho lắm. Tóc dài xắn lên, vài lọn tóc rũ xuống tự nhiên, khuyên tai trân châu nhẹ nhàng đong đưa, một chiếc váy trắng vải satin tay dài, cổ áo hình cung vừa đủ bao bọc chiếc cổ trắng tinh tế, đường cắt tinh xảo khoe khéo vòng eo duyên dáng, thanh lịch nhẹ nhàng.

Đến khu vực trung tâm thảm đỏ, Chu Tử Tri vẫy tay chào mọi người chung quanh, nhìn thấy không ít fan hâm mộ kỳ cựu, mọi người đều rất kích động, hào hứng gọi tên cô, một lần lại một lần.

Trong nháy mắt, Chu Tử Tri sóng mũi chua xót, có người rời bỏ nhưng vẫn có người ở lại, cô thật sự rất cảm kích những người này đã tiếp tục kiên trì yêu mến cô, tin tưởng cô.

Phía sau cô là Hà Duyệt Minh dẫn theo bạn gái An Ý Như, An Ý Như diện bộ váy xẻ tà màu đỏ, gợi cảm quyến rũ, cùng một bộ sưu tập với chiếc váy của Chu Tử Tri, trên phương diện thiết kế có vài chi tiết bất đồng.

Cứ như vậy, khi An Ý Như nhìn thấy Chu Tử Tri, trên mặt vẫn giữ nụ cười như in.

Hai người hướng đến hình tượng khác nhau, đây là lần đầu tiên đứng chung một chỗ.

Dưới ánh đèn flash, Chu Tử Tri, Hà Duyệt Minh, An Ý Như ba người đứng chung một chỗ, trước camera gương mặt ai nấy đều tươi cười rực rỡ, hấp dẫn ánh nhìn, không ai biết sau ánh đèn là gì cả.

An Ý Như kéo cánh tay Hà Duyệt Minh, duy trì nụ cười xinh đẹp, kiêu ngạo lướt qua hàng loạt ánh đèn máy ảnh,"Để mai mình nói với công ty, trả Tiểu Đổng cho bạn."

Chu Tử Tri nụ cười trên mặt không thuyên giảm, nhưng không truyền đến đáy mắt,"Không cần, tôi không quen dùng đồ xài rồi." Cô rất thích trợ lý Giản Dư hiện tại, đơn thuần không thảo mai, cũng không có tâm kế.

"Mình quên mất, hồi đại học bạn cũng như vậy." An Ý Như sắc mặt cứng ngắc nhanh chóng khôi phục như thường,"Nhưng nếu đó là thứ tốt, mình không ngại."

Từ khi bắt đầu chạm mặt Chu Tử Tri, cảm xúc Hà Duyệt Minh rất không thích hợp, ánh mắt hắn như có như không cứ đuổi theo bóng hình cô, nếu không để ý rất khó phát hiện.

Nghe lời Chu Tử Tri nói giống như xem hắn là vật đánh rơi, không đáng một đồng, l*иg ngực Hà Duyệt Minh đau nhói, cho đến ngày hôm nay, đều là do hắn tự làm tự chịu, trách ai được.

An Ý Như vẫn giả bộ cười thân thiết, Chu Tử Tri thấy răng cô ả dính son, tâm tình bỗng chốc vui vẻ, trước mặt công chúng muốn xé rách mặt nhau , cũng không thể giống chó điên xông vào cắn xé, diễn trò thì ai chẳng biết chứ.

Có diễn viên khác qua chào hỏi, quét sạch không khí ngột ngạt, Chu Tử Tri cầm bút ký tên trên bảng,"Xin lỗi, đi trước."

Mặc kệ ra sao, cuối cùng cô cũng thắng Chu Tử Tri một ván đó thôi, An Ý Như gắt gao giữ chặt tay Hà Duyệt Minh, thắng Chu Tử Tri mới là điều quan trọng mà cô mong muốn nhất.

Chu Tử Tri, rốt cuộc ông trời cũng đứng về phía tao.

Rời khỏi đó, Chu Tử Tri đến toilet sửa soạn lại lớp trang điểm, đυ.ng phải người đại diện trước kia Trịnh Khiết, người tiến vào người bước ra, hai người vừa vặn đối mặt với nhau.

Trịnh Khiết xấu hổ cười,"Tử Tri, đã lâu không thấy." Cô thở dài,"Muốn nói với em một tiếng nhưng vẫn chưa có cơ hội, chị không có ý qua bên kia đâu, là An Ý Như và công ty đưa ra quyết định, chị cũng không có cách nào."

Lúc sung sướиɠ xưng chị xưng em, khi hoạn nạn thì lưu loát phủi mông bỏ đi.

Chu Tử Tri cười mỉa, năm đó cô chia cho Trịnh Khiết không ít tiền, đối phương tại công ty rõ ràng có quyền quyết định đi hay ở, chắc cho rằng cô mãi mãi không tỉnh dậy.

Đây cũng là bản chất con người, khi ở trên cao cô tự cho mình là đúng, lúc rơi xuống sẽ thấy rõ thôi.

Giới giải trí không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Chu Tử Tri hơi mím môi, nếu cô đã trở lại, nhất định sẽ đứng cao hơn vị trí trong quá khứ, đến lúc đó, để xem sắc mặt Trịnh Khiết sẽ biến đổi như thế nào ?

"Tôi biết là công ty quyết định."

"Em có thể nghĩ như vậy thì tốt." Trịnh Khiết rất thân thiết hỏi,"Em khôi phục thế nào?[ hiệp đường ] quay phim thuận lợi chứ? Chắc sắp xong rồi hả?"

"Sớm thôi."

Chu Tử Tri nghiêng người, Trịnh Khiết nhìn thoáng qua cô,"Chúc bộ phim mới của em thành công."

Phong Bách Dục cũng đến đây, hơn nữa đến rất sớm, ở trong góc xem Hà Duyệt Minh cùng Chu Tử Tri, An Ý Như ba người tụ lại một cụm, không tham dự, kỹ xảo biểu diễn của cả ba đều xứng đáng xếp hạng nhất.

Chu Tử Tri thật đúng là trầm tính, đổi thành hắn, nhìn người yêu mà mình dùng tính mạng để cứu lấy hẹn hò với đứa bạn thân bốn năm đại học, chắc chắn không bình tĩnh được như vậy đâu.

Chuyện cũ của bọn họ cũng đủ cẩu huyết để viết kịch, nhưng mà.....

Tuy rằng hấp dẫn, nhưng vé bán ra phỏng chừng bình thường, chung quy khán giả thích xem cảnh đoàn tụ hơn.

"Anh trốn nơi này làm gì?"

Sau lưng tự nhiên phát ra giọng nói dọa Phong Bách Dục giật mình, hắn quay đầu nhìn Chu Tử Tri,"Em đi giày cao gót hiệu gì mà không phát ra âm thanh gì hết vậy, giới thiệu anh biết để anh mua vài đôi cho vợ nào."

Chu Tử Tri trợn mắt nhìn,"Là tự anh thất thần đó chứ ."

Phong Bách Dục đỡ trán, cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ có không biết giả ngu.

Chu Tử Tri,"Úc Trạch tìm anh hả?"

Phong Bách Dục trưng ra bộ mặt "Em đoán xem" .

"A Trạch trước giờ không xem phim điện ảnh, hiện tại cũng không thường xem, nhưng có xem cũng chỉ xem phim em đóng ." Phong Bách Dục liếc Chu Tử Tri,"Hai năm trước em gặp chuyện, anh ta từ nước ngoài gọi điện thoại cho anh, hỏi toàn chuyện của em, đến năm nay anh mới biết anh ta nhìn thấy em trên màn ảnh, rồi trở thành fan hâm mộ chân chính."

Chu Tử Tri cảm giác cổ quái, trong mắt cô, fan hâm mộ là một quần thể rất đáng yêu, quăng Úc Trạch vào đó, không hợp cho lắm.

"Đầu năm nay đàn ông nhiều như chó, thế nhưng gia thế hiển hách, sự nghiệp thành đạt, có tiền có sắc, tam quan đầy đủ (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan), không ăn chơi đàn điếm, mẫu người của gia đình, có thể hội tụ đủ mấy điều kiện này thì thuộc loài động vật cần được bảo tồn rồi."

Chu Tử Tri nghiêm túc hỏi,"Bách Dục, anh có định chuyển nghề không?"

Phong Bách Dục hứng thú, hắn sờ sờ cằm,"Khách sạn? Nhà hàng?"

Chu Tử Tri nói,"Môi giới hôn nhân đó."

Phong Bách Dục,"......"

Một tiếng vang nhỏ sau đó liên tục răng rắc, Phong Bách Dục buông lỏng tay, dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi,"Lại muốn lên trang đầu , hi vọng đánh em không quá khó coi."

Nhận phỏng vấn, phía truyền thông trăm phương nghìn kế đào hố xây hầm chờ Chu Tử Tri lọt xuống, mọi vấn đề đều xoay quanh chuyện tình cảm Phong Bách Dục, cô rất thản nhiên đối mặt, chân tâm thành ý mỉm cười," Tôi thật lòng chúc phúc cho bọn họ."

Phỏng chừng ngày mai trên mạng sẽ có tin tức, tiêu đề bên lề kỹ xảo biểu diễn của nữ diễn viên trong giới: Kìm nén đau lòng, giả vờ mỉm cười.

Bị hỏi đến chuyện tình cảm, Chu Tử Tri nói,"Vạn sự tùy duyên thôi."

Truyền thông phóng viên hiển nhiên không hài lòng đáp án nhàm chán này,"Có thể cụ thể hơn không ? Đối với nửa kia có yêu cầu cụ thể nào không?"

Chu Tử Tri nghĩ nghĩ,"Tôi cho rằng tình yêu rất đơn giản rất thuần túy , có cảm giác với đối phương là được , nếu có tôi sẽ không trốn tránh."

Thuần túy? Úc Trạch ấn nút tắt màn hình, anh ngồi ở trước bàn làm việc cân nhắc, đang ký văn kiện không chú tâm đem hai chữ thuần túy viết lên luôn, anh đen mặt.

:D@d